Part One : At the far end of Memory.
Gió vẫn gào thét,sóng vẫn xô bờ và màn đêm vẫn đầy lạnh lùng như lúc trước.
Cảnh vật còn đây nhưng người đã thay đổi,tim tôi lại gợn lên chút gì đó nhớ nhung,đau đớn.
Chuyện đã qua lâu rồi nhưng tại sao tôi có cảm giác nó chỉ mới xảy ra ngày hôm qua?Gần mười năm,khoảng thời gian đó không đủ dài để quên đi tất cả,cũng không đủ ngắn để cho tôi ngoáy đầu nhìn lại....Dòng thời gian vẫn cuốn chúng ta về phía trước mà không có cách nào dừng lại được….
Ai đó nói cuộc sống con người chỉ có 60 năm,vậy là tôi đã sắp đi hết nửa chặng đường đời,nhưng có lẽ nó chỉ mới bắt đầu mà thôi…..
Tôi rít một hơi dài rối ném điếu thuốc đang hút dở xuống dòng sông.Kim đồng hồ dần điểm sang những giây đầu tiên của năm mới,từng đợt pháo hoa rực rỡ đầy màu sắc làm bừng sáng cả bầu trời.Nó mang đến niềm hân hoan cho đôi lứa,hạnh phúc cho mọi người,à không,chỉ là hầu hết thôi,chứ không phải là tất cả…
Lên xe hướng thẳng về thành phố trong ánh đèn mờ ảo,tôi ngoái đầu nhìn lại…Đâu đó văng vẳng câu nói:
“Liệu có ngày nào đó em sẽ bay khỏi cuộc đời anh không?”
“Không đâu,anh là đôi cánh của em,thiếu anh,em sẽ không bay được.…”
Cách đây đã lâu,cũng tại nơi này,có một thằng nhóc ngồi nhìn ra dòng sông,miệng phì phèo điếu thuốc thấm đẫm nước mắt,cứ như là đốt nước mắt vào trong lòng…
Trong tiềm thức của mình,không đúng hơn là sâu thẳm trong tâm hồn,tôi vẫn còn nhớ như in một thứ,đó chính là hồi ức.Trong cái hồi ức mỏng manh nhưng bền vững ấy luôn có bóng dáng của một cậu bé và một cô bé.Chúng đuổi theo nhau,chạy lăng xăng khắp xóm,hò hét ầm ĩ làm người lớn phiền lòng.Cậu bé luôn bắt nạt làm cô bé phải khóc nhè.Rồi hình bóng một anh than niên dáng người cao dong dỏng,gương mặt khắc khổ bước đến.Bế cô bé lên dỗ dành quay sang cốc vào đầu cậu nhóc kia trách móc.
Dòng thời gian chảy xiết không ngừng nghỉ,cuốn phăng đi những cây xanh đang đến hồi trổ hoa tượng trưng cho những niềm vui ngọt ngào,hạnh phúc.Nơi nó đi qua chỉ còn lại những hố đất sâu thăm thẳm trên bề mặt của trái tim…
Bây giờ khi đứng trước gương,cậu nhóc ngày xưa đã trưởng thành,râu ria cũng mọc đầy trên khuôn mặt phong sương nếm đủ mọi buồn vui,tủi nhục của cuộc sống.Bên cạnh anh ta,cô nhóc và anh thanh niên ngày nào nay không còn nữa….
Những kỷ niệm thật đẹp nhưng cũng thật buồn…
Chapter 1: Childhood.
……………………………………………………
Năm 1998,
Thằng nhóc đưa tay quệt mồ hôi nhễ nhại trên trán,lễ phép hỏi:
“Anh ăn gì ạ???”
“Cho 3 vắt mì xá xíu.”
“Dạ !”
“Ê,khoan đã nhóc,thêm 1 chén hoành thánh nữa nhé.”
“Dạ vâng !”
“Bà Hai ơi,3 vắt mì xá xíu với 1 chén hoành thánh…”Nó nhanh nhảu.
Bà già nhìn nó với vẻ lo lắng
“Có mệt không con?Tao thấy mày hôm nay xanh lắm,đêm qua không ngủ hả?Hôm nay nghỉ sớm đi nhé,tao với ông già lo được…”
“Không mệt đâu bà,tại hôm qua con thức khuya để học bài,sắp thi rồi.”
“Thế thì càng phải nghĩ.Đi,về sớm đi,hôm nay cho mày nghĩ sớm!”
“Không,con làm được.Với lại….”
“Ê nhỏ,bán mì nè!”
“Dạ,em đến ngay.Lát nói sau bà nhé.Con ổn mà.”Nó nháy mắt cười với bà một cái rồi chạy đi.
“Cái thằng….”
Thằng nhóc đó là tôi,lúc này còn là một học sinh cấp 2,cuộc sống hằng ngày rất đơn giản: sáng cắp sách đến trường,trưa về nhà lo cơm nước rồi sang tiệm mì của bà Hai phụ bán.Nói là tiệm mì cho sang chứ thật ra chỉ là một cái xe đẩy để trước cửa nhà rồi thêm ít bàn ghế cũ cho khách ngồi,thế là thành tiệm.
Nhà tôi nằm ở khu phố người Hoa,bản thân tôi cũng mang một nữa dòng máu Trung Quốc từ mẹ.Thời ấy internet không có rằm rộ,phổ biến như bây giờ,các tiệm net cũng chỉ lác đác,cũng không hề có khái niệm game online là gì.Vả lại với đứa nhà nghèo như tôi,tiền kiếm được rất khó khăn nên lâu lâu mới cùng mấy đứa bạn ghé vào tiệm net trong xóm,lân la các phòng chat,xem vài đoạn phim vu vơ…..
Trường học mang lại cho tôi cảm giác nhàm chán và tẻ nhạt,có thể trong mắt thầy cô,tôi là con ngoan trò giỏi,là tấm gương cho lũ bạn,nhưng trong mắt bọn nó thì tôi lại là một thằng nhà quê cục mịch,là một con mọt sách chỉ biết chúi đầu vào học cho nên suốt ngày hùa nhau ăn hiếp,bắt nạt tôi.Bởi thế nên tôi rất ít bạn trong trường.Mặc dù sống không đúng với con người thật của mình,nhưng vì niềm hi vọng của bố mẹ,tôi vẫn vui lòng đeo lên cái mặt nạ đó,tôi không thể làm họ thất vọng.Thật ra khi bước ra khỏi lớp tôi cũng như bao đứa trẻ lớn lên ở cái nơi chợ búa này,cũng biết phá làng phá xóm,biết đánh nhau ầm ĩ và biết thế nào là sự cực khổ,nghèo khó….
“Bốp bốp…Rầm!!!”
“Thằng Cái lại đánh nhau rồi.” tiếng bà Hai thở dài.
Tôi đưa mắt về hướng bà chỉ,nhìn một lát rồi lại tiếp tục gom chén đũa đi rữa.Chuyện thường ngày ấy mà.
“Mẹ nó,tức thật,thằng khốn đó chạy thoát rồi @#$%” anh thanh niên ngồi vào bàn mà miệng vẫn còn chửi rủa.
“Hôm nay lại sao thế nữa anh?” tôi hỏi.
“Mẹ nó,nhóc,mày xem tức không?Thằng khốn đó ở đâu đến đây,cả gan vỗ mông Tiểu Lợi,may mà tao ở đó,sẵn tiện tặng nó vài đấm.”
“Cái gì?Thằng nào?” tôi sôi máu,gằn từng chữ trong miệng.
“Thôi thôi cho tao xin.Chúng bây suốt ngày đấm với chả đá,chừng nào mới nên người hả con?Thằng Cái,mày không được dạy hư nó nữa.” bà Hai cắt ngang lời của tôi.
“Làm gì có hả bà…” anh thanh niên gãi đầu cười xòa.
Bà chép miệng rồi đặt hai tô mì còn nghi ngút khói xuống bàn,từ tốn:
“Chuyện người ta con ạ,lo đến làm gì?Hai đứa bây ăn đi,hôm nay tao đãi.Mà nhóc nè,sao mày khẩn trương thế?Nói thiệt bà nghe,thích con Lợi phải không?”
“Không mà bà.Làm gì có.Thì…chơi từ nhỏ đến giờ mà.” Tôi ấp úng.
“Ha ha,nó đỏ mặt rồi kìa bà.”
“Anh im mà ăn mì đi….”
“Ôi ghê thật,hôm nay dám chửi cả anh mày.Sức mạnh tình yêu đây rồi” anh gật gù.
Người thanh niên này là anh của tôi,tên của anh nghe y như con gái,cho nên anh chỉ thích người ta gọi bằng cái tên ở nhà là Cái.Anh cũng là người Hoa,sống ở đây cũng lâu rồi.Bố mẹ anh bị tai nạn giao thông nên mất sớm,chả còn họ hàng thân thích gì cả.Tôi quen anh từ lúc còn cởi truồng tắm mưa rồi chơi thân đến tận bây giờ.Anh lúc nào cũng chăm sóc,bảo bọc tôi như đứa em nhỏ,có lẽ là vì chỉ còn một mình nên anh coi tôi như người thân duy nhất,dồn hết tình thương cho tôi.
Còn Tiểu Lợi,cái tên mà bây giờ nhắc đến,vẫn khiến tim tôi nhói đau…
Trong mắt tôi,em là một thiên thần với nụ cười tươi như bông hoa bồ công anh dưới nắng.Không cần biết mệt mỏi,buồn phiền đến nhường nào,chỉ cần nhìn thấy nụ cười của em là tất cả những thứ ấy đều tan biến.Chúng tôi chơi với nhau từ bé,mặc dù cùng tuổi nhưng em lúc nào cũng gọi tôi là anh.Lúc ấy em hay lẽo đẽo theo tôi và anh Cái giống như là đứa em gái nhỏ.
Chiều nào tôi và em cũng chơi trò công an bắt cướp,đuổi nhau đến khi lưng áo ướt đẫm mồ hôi mới thôi.Có những lúc em bị té ngã,ngồi khóc nhè,dỗ mãi mà vẫn không được,phải bắt tôi cõng em về mới chịu nín.Em hỏi tôi có chịu cõng em suốt đời hay không,tôi ngây ngô không chịu,bảo vì em nặng lắm,cõng mỏi lưng.Em nói em sẽ ăn ít lại,để nhẹ bớt,vậy tôi sẽ không mỏi nữa,thế là em nhịn ăn cả ngày đến nỗi bố mẹ phải quát mắng.Theo tháng năm,hai đứa trẻ lớn dần lên…..
Không biết từ khi nào,trong mắt tôi,em không còn là cô nhóc thỉnh thoảng tôi hay trêu ghẹo,ăn hiếp,và cảm giác của tôi với em cũng dần thay đổi.Nó không còn là cảm giác của hai đứa bạn thân,tim tôi thường hay đập mạnh hơn mỗi khi ngồi gần em và cũng thường trằn trọc không ngủ được khi mỗi đêm nhớ về em.Đó là lần đầu tiên mà tôi biết thích một người khác.Nhưng có lẽ em không biết vì tôi chưa từng dám thổ lộ điều đó.Anh hay nói với tôi:
“Thích thì nói,có gì mà rụt rè.Đàn ông con trai mà nhát thế.Mày xem nó dễ thương vậy,ngày nào cũng có người dòm ngó.Không nhanh tay thì đừng hối hận nha nhóc.”
Mỗi lần như thế,tôi đều ậm ừ cho qua chuyện.Thật ra không phải tôi nhát gan hay rụt rè,mà là vì tôi tự thấy mình không xứng với em.Bố em mở đại lý gas bán lẻ,có thể gọi là giàu có,có của ăn của để.Còn tôi?Tôi chỉ là 1 thằng nhà nghèo,rách rưới.Người Hoa chúng tôi hay có quan niệm môn đăng hộ đối,nên tôi đâm ra tự ti với bản thân mình.Biết đâu nói ra rồi,đến tình bạn cũng không còn.Thà rằng cứ như thế,mỗi ngày đều được gặp em,được trò chuyện với em,được nhìn thấy nụ cười của em là tôi mãn nguyện trong lòng…
Chapter 2: Dream or real ?
Một đêm năm 2009,
“Lợi Lợi…..”
Tôi giật mình bật dậy,hóa ra chỉ là mơ….Phòng tuy lạnh nhưng mồ hôi tôi tuôn ra như suối…
Dạo này tôi thường thấy em nhiều hơn trong giấc ngủ.Tại sao?Chẳng lẽ có chuyện gì sao?Đã bao năm rồi,chúng tôi không gặp lại…
Đang vào lúc nửa đêm,khắp căn phòng chỉ còn lay lắt ánh sáng vàng nhẹ của chiếc đèn ngủ,cả không gian yên ắng,lạnh lẽo.Đột nhiên tôi chợt cảm thấy có điều gì đó bất an….
Gạt đi những giọt mồ hôi lạnh trên mặt,tôi với tay lấy gói thuốc,
“Tách”
Tiếng bật lửa tuy nhỏ nhưng giữa đêm khuya yên tịnh như thế này nó cũng là một tiếng động đáng kể….
Rít một hơi dài,tôi nghe rõ cả tiếng lá thuốc đang bị đốt cháy bùm bụp trên đốm lửa nhỏ,lòng trống rỗng…..Đang trong lúc suy nghĩ mông lung bỗng có bàn tay mềm mại của ai đó lay nhẹ tôi…
Xoay đầu nhìn lại,tôi thấy em khẽ dụi mắt,trông như một con mèo con vừa thức giấc.Khoác chiếc áo mỏng che lấy người,em ngồi dậy,khẽ cất giọng nói trong veo của mình :
“Alan,what’s wrong?”
Tôi lắc đầu trong làn khói trắng đục…
“No,no…Continue to sleep…”
“You have a nightmare?” Vừa hỏi,em vừa choàng tay qua người,ôm lấy tôi,mặt áp vào tấm lưng trần.
Tôi trầm ngâm trả lời trong lúc cảm nhận đước nhịp thở đều đặn của em…
“Uhm…”
“You wanna do that again?”
“Do that?What do you mean,Tiff ?”
“Make…..love….”
Phì cười vì cách nói chuyện thẳn thắn của em,tôi dụi tắt điếu thuốc rồi khẽ nâng cằm em lên.Môi tìm đến môi.Cả người em run rẩy trong vòng tay tôi.Hai thân thể quấn lấy nhau một cách cuồng nhiệt.Giữa đêm khuya,chỉ còn vang lên tiếng rên rỉ khe khẽ hòa cùng những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách ngoài phố………
Chuông báo thức vang lên dồn dập,tôi uể oải vươn vai lần mò tìm cái điện thoại,nhìn sang bên cạnh,em đã đi mất chỉ để lại một tin nhắn:
“I go home first,I have class today.Breakfast’s on the table.When you wake up,reply me.xxx”
Sực nhớ là hôm nay mình cũng có lớp buổi chiều,ngước nhìn đồng hồ : 10 giờ sáng.Em luôn như vậy,không cho tôi ngủ nướng,cứ hay đặt báo thức phá giấc ngủ của tôi,em nói ngủ nhiều không tốt….Tôi bước xuống giường,lết chân vào phòng tắm…..
Từng dòng nước mát lạnh lằm tôi tỉnh hẳn ra.Chợt nhớ đến giấc mơ lúc tối.Có lẽ ngày nhớ nhiều,đêm nằm mộng mà thôi,không suy nghĩ nữa….
Tôi ăn sáng xong rồi ngồi vào bàn,bật máy xem tin tức.Cũng chỉ toàn là giết người cướp của,không thì nữ sinh đánh nhau hoặc lộ hàng,rồi hot boy này,hot girl kia…vân vân…Lúc nào cũng thế,xã hội bây giờ chán vậy sao?
Được một lúc,cảm thấy bức bối trong người,tôi bỏ sách vở vào cặp,ra khỏi nhà,bắt xe xuống khu phố người Hoa.Ở cái xứ sở này,tôi chẳng có hứng thú đi đâu hết,ngoại trừ ở đây.Không khí nơi đây luôn nhộn nhịp,người mua kẻ bán,đầy ắp tiếng nói,nó làm tôi liên tưởng đến khu phố ngày xưa.Tất nhiên là không thể sánh bằng,nhưng nó cũng làm cho tôi thấy ấm lòng nơi đất khách quê người.
La cà hồi lâu,tôi bắt xe lên trường,vào lớp điểm danh xong rồi về.Thật tình tôi không có chút hứng thú nào ngồi lại trong lớp nghe lão thầy Ấn Độ đọc rap,mà tôi thề là cả đến rapper 50 cents cũng phải chào thua lão về trình độ rap của mình.Câu chữ chẳng ra làm sao,thà về tự học còn hơn.
Điện thoại trong túi rung lên.Là em gọi,nhưng lúc này tôi không có tâm trí bắt máy.Tôi cũng không hiểu trong đầu mình lúc này đang nghĩ gì.Nó hoàn toàn trống rỗng.
Mở cửa phòng,tôi mệt mỏi ngồi vào bàn,bật máy….Có một mail mới,là của ai đây?
“Tiểu Lợi”
Tôi không tin vào mắt mình,cố nhìn cho rõ lần nữa…
Đúng là em,là em.Đã bao năm rồi?Em ơi…Tôi mừng rỡ nhấp chuột…
Một lát sau đọc xong mail….
Tôi thẩn thờ ngồi đó trên ghế….
“Tách” tiếng bật lửa vang lên.
Nhìn từng làn khói trắng bay lờ đờ,lòng tôi thắt lại,đang có cái gì đó nhoi nhói trong tim…..
Điện thoại lại reo.Liếc nhìn vào màn hình :”Tiff”,tôi không buồn bắt máy…Lát sau tiếng reo im bặt…Lại reo lần nữa….Lại im bặt…..
Cứ như vậy,chuông đổ 5-6 lần.Tôi nhấc tay lên,vơ lấy cái điện thoại,ném mạnh vào tường.
“xoảng !”
Có lẽ không chỉ có chiếc điện thoại vỡ nát,mà cả cõi lòng tôi cũng như vậy….
Tôi hét lên :”Tại sao???”
Ngồi nhớ lại ngày xưa,khóe mắt tôi chợt cay cay,hai hàng nước mắt không tự chủ được lăn dài trên má…..Người không muốn khóc nhưng sao lệ vẫn tuôn rơi ???
……………………………………………..
Chaper 3: Me and She.
Cứ như thế,từng ngày trôi qua lặng lẽ.Cho đến khi tôi nhìn thấy một chàng trai đến nhà em,mang theo những bó hồng đỏ thắm.Dạo này anh ta thường xuyên đến đây.Em ngập ngừng đón nhận những bông hoa đó rồi cả hai cùng trò truyện.Mặc dù em vẫn cười,nhưng đó không còn là nụ cười của ánh nắng ban mai mà tôi thường thấy,mà như là ánh nắng chiều tà,buồn bã xa xăm.
Theo lời anh,cậu ta là con trai bạn hàng lâu năm của bố em.Nhà giàu có,ăn mặt bảnh bao,đi trên chiếc xe mà có lẽ tôi không bao giờ mua nổi.Lòng tôi xót xa,có những đêm tôi giật mình tỉnh giấc,tim đau đến nỗi không ngủ tiếp được.Phải chăng tôi sắp mất em???
………………
May I lose my love to someone better.And does he love you like I do?I do,You know I really really do.
……………….
“Lãng Lãng…Nghe em nói không?” giọng nói em vẫn thánh thót như tiếng họa mi.
“Sao?Có chuyện gì vậy?” tôi thờ ơ đáp lại.
“Dạo này anh sao thế?Sao không qua tìm em?Có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu.Mấy hôm nay anh bận quá,bài vở nhiều…”
“Nhưng giờ thi xong rồi mà,sắp nghỉ hè rồi,sao vẫn không thấy anh đâu…” giọng em trầm xuống,đôi mắt trong veo như nước hồ thu pha lẫn chút phiền muộn.
“Thì anh bận đi làm,kiếm thêm tiền.Anh đâu được giàu có như ai kia.Không cần làm gì cũng vẫn tiêu xài không hết !” tôi cố lẩn tránh ánh mắt của em.
“Ai cơ chứ?Anh đang nói ai?”
Em ngập ngừng lùi bước giẫm lên đám cỏ,từng cọng cỏ nghiêng ngã,rối tung không theo trật tự nào,như là nhịp đập của hai trái tim…
“Không,chắng nói ai cả…”
“Bốn ngày nữa sinh nhật em…”
“Vậy à?Nhanh nhỉ?” tôi vẫn cố gắng hờ hững.
“Anh quên rồi sao?Vậy hôm đó anh có đến không?”
“Không biết được,để anh xem đã.”
“Không nhưng nhị gì hết.Anh Cái hôm đó cũng đến mà.Anh phải đến nhé,nhé.” Em lay lấy tay tôi,đôi mắt long lanh hi vọng.
“Uhm,anh đến…” Làm sao tôi có thể từ chối đôi mắt ấy được.
“Vậy nhé,anh hứa rồi nhé.Anh mà không đến em nghỉ chơi anh.” Em tươi cười le lưỡi trêu tôi.
……………..
Uhm,anh sẽ đến.Làm sao anh có thể quên được………Anh hứa anh sẽ đến.
……………
Hôm nay là sinh nhật em,năm nào đến ngày này tôi cũng vui mừng bồn chồn.Nhưng năm nay sao mà nó lại sầu não đến thế?Anh vỗ vai tôi.
“Nhóc à,anh biết mày đang nghĩ gì.Anh biết !”
“Làm sao anh biết?”
“Từ nhỏ đến giờ,có gì mày qua mắt được anh chưa?”
“……..” tôi im lặng.
“Nhưng mà anh nói này.Dù thế nào đi nữa.Mày cũng phải nói ra lòng mình.Không có gì mà khổ bằng mật mờ không rõ ràng .Tao thấy Lợi Lợi đâu phải người ham tiền ham vẻ bề ngoài.”
“Uhm.”
“Vậy mày còn đắn đo gì?Mày còn trẻ,lại học giỏi,tương lai còn dài.Sau này mày giàu có,lo gì không xứng.Lúc đó đừng quên thằng anh này.Ha ha.Đi thôi.”
…………………………
Anh biết không?Đến tận bây giờ,em vẫn không quên.Không bao giờ quên được.Em vẫn nhớ mãi đêm trung thu năm ấy.Bọn mình có năm người nhưng chỉ có hai cái bánh.Anh không ngần ngại đưa em một cái,còn anh và ba người bạn chia nhau cái còn lại.
Anh biết không?Em vốn rất ghét ăn đậu xanh,ghét cay ghét đắng cái vị lờ lợ của nó,nhưng sao cái bánh ngày hôm ấy lại ngon đến như vậy,lại ngọt ngào đến như vậy?
Anh biết không?Nó sẽ là cái bánh trung thu đậu xanh duy nhất và ngon nhất mà cả đời em từng ăn được,và anh cũng sẽ là người duy nhất trong cuộc đời em có thể gọi em là nhóc…Em sẽ mãi mãi là nhóc của anh….
…………………………..
Đến nhà em,hôm nay thật náo nhiệt.Bạn em tới rất đông.Em thật là xinh xắn với chiếc đầm màu xanh nhạt,nụ cười luôn thường trực trên đôi môi.
“Đến rồi à?Vào đi…”
Mẹ em hững hờ.Bố mẹ em không thích tôi và anh.Tôi biết điều đó.Họ chê chúng tôi nghèo,không xứng để chơi với em.Nhưng trước giờ em hoàn toàn mặc kệ điều đó,chưa hề than vãn,chưa hề chê bai chúng tôi điều gì cả.
“Hai anh đến rồi à?Vào với em.” Nhận ra chúng tôi,em mừng rỡ.
“Chà chà,Lợi Lợi ra dáng thiếu nữ lắm rồi.Hết la con bé hay khóc nhè lẽo đẽo theo mình rồi nhi?Xinh lắm,hèn chi cu cậu nhà mình chao đảo.Ha ha” Anh huých vai tôi mỉm cười.
“Anh này...” Mặt em đỏ bừng lên như bông hoa hàm tiếu e ấp dưới nắng mai.
“Lợi Lợi !Ai đến vậy?’ tiếng bạn em vang lên
“Suýt quên mất.hai anh theo em vào đây…..Đây là bạn với anh của mình.Còn đây là các bạn của em,hai anh làm quen nhé.”
“Chà,có bạn đẹp trai như vậy mà giấu kĩ nha,không giới thiệu.Định chiếm làm của riêng hả ?” bạn em châm chọc
“Bạn tên gì vậy?Học trường nào?” cô bé cất tiếng hỏi
“Mình tên Lãng,học trường ****.Rất vui làm quen với bạn.”
“Wah,giỏi quá.Mình tên Quỳnh,là bạn thân của Lợi Lợi.Lợi Lợi kể mình nghe nhiều về bạn rồi.” cô bé nháy mắt với tôi.
“Ê,cho tao hỏi chuyện với.Làm gì giành hết vậy?” mấy đứa kia nhao nhao…
Thấy mấy đứa con gái bu hết vào tôi.Anh cất tiếng:
“Chà,làm gì mà ái mộ ghê vậy?Bộ anh không đẹp trai à?”
Câu nói của anh khiến cả đám bật cười.Không khí trở nên ồn ào,nhộn nhiệp như cái chợ nhỏ…
Một lát sau,ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.Là người hay đến tặng hoa cho em.Mẹ em gọi em,cả đám con gái cũng nhao nhao ra theo.Anh ta hôm nay thật bảnh bao,mang theo lẳng hoa sặc sỡ và món quà sinh nhật : một sợi dây chuyền lấp lánh bằng vàng trắng,một thứ quá xa xỉ đối với tầng lớp như tôi.Em tươi cười đón nhận,lòng tôi như thắt lại….
Đến lúc vào bàn,mẹ em cố ý xếp cho anh ta ngồi gần em,suốt buổi tiệc từ đầu đến cuối,không khi nào anh ta rời mắt khỏi em,luôn mồm bắt chuyện.Mấy đứa bạn của em xì xầm:
“Ganh thật.Cái anh này tốt quá.Đẹp trai nhà lại giàu nữa.Nhìn chiếc xe của anh ta mình phát ganh.”
“Lợi Lợi thật may mắn .Ước gì anh ấy cũng để ý đến mình nhỉ?”
“Uhm,tao cũng mong như mày.”
“Bọn bây thích người ta hay thích ví của người ta thế?” Quỳnh khó chịu lên tiếng.
Cô bé quay sang hỏi tôi :
”Bạn sao vậy?Từ khi cái gã đó đến thấy bạn không vui.”
Tôi lắc đầu :
“Không có gì đâu.Mấy người kia nói đúng đó chứ?”
“Xì,tớ chả ham cái loại chỉ được mỗ cái mã đó đâu.Mà tớ biết Lợi Lợi cũng nghĩ như tớ vậy.”
Quỳnh cười với tôi thật tươi.Câu nói của cô bé làm tôi thấy ấm lòng.
Tan tiệc,mọi người lần lượt ra về.Riêng anh ta được bố mẹ em giữ lại.Tôi đành bước đi với lòng nặng trĩu.Mà nghĩ lại,anh ta tốt thật,rất xứng với em,nên bố mẹ em niềm nỡ như thế cũng đúng thôi.Tôi chẳng có gì so sánh được với anh ta cả.
……………………………….
Dòng sông về đêm,gió vẫn mang theo những con sóng chạy nối đuôi nhau vào bờ.Mọi khi có chuyện buồn chán,tôi lại cùng anh đến đây.Ngồi nhìn những chiếc du thuyền cập bến mang đón đưa những dòng người sang trọng,trong gió đêm mát mẽ,chúng tôi tự nói với nhau sau này mình sẽ được lên đó,được hưởng cảm giác của người thượng lưu.Mỗi lần như vậy,chúng tôi lại phấn chấn và cùng nhau quyết tâm.Điều đó đã cho tôi nghị lực bước hết những ngày nhọc nhằn đầy mồ hôi cực khổ mà sau này tôi muốn được một lần nếm lại cũng không được.
Ngồi đã lâu nhưng sao lòng vẫn chưa lặng….Anh lấy bao thuốc ra,lẳng lặng châm lửa….
“Anh,cho em 1 điếu.”
“Điên,tao đã cấm mày hút thuốc,chưa đủ tuổi,đua đòi làm gì?”
“Nhưng em buồn quá,hút vào có đỡ hơn không?”
“Không có gì phải buồn hết em à.Mọi chuyện đã xong đâu?Chả lẽ mày định mang cái bộ mặt sầu não này gặp tao mỗi ngày hả?Làm chuyện gì cũng phải biết đấu tranh đến cùng chứ.Nếu mà có thất bại thì cũng không nuối tiếc.Hiểu không?”
“Nhưng em làm thế nào mà bì được với người ta?”
Anh rít một hơi dài rồi từ từ nhả khói….
” Trong mắt anh,thằng em là nhất.Hơn cả thằng kia.Ừ thì nó có tiền.Nhưng tiền phải của nó đâu?Nó sinh ra tốt số,được vào gia đình giàu có.Mình số khổ,nhưng có làm sao?Miễn là biết phấn đấu.Thế nếu được lựa chọn,mày có muốn đánh đổi những thứ mày đang có,cả gia đình,cả anh em xóm giềng để được làm nó không?”
“…..”
Anh nói phải,không gì bằng khi mình được làm chính mình,làm sao tôi có thể đổi tất cả những gì mình có,những gì mình trân trọng nhất để sống một cuộc đời của người khác chứ.Như thế tôi sẽ không còn là tôi nữa rồi.
“Không chứ gì?Thằng em hiểu ra vấn đề rồi đó.Mà hình như không chỉ có mình tao nghĩ như vậy.” Anh mỉm cười nhìn về phía sau.
Tôi ngoái đầu nhìn lại,là em,vẫn nụ cười đó.Nó như tia nắng ấm áp giữa bầu trời đêm lạnh lẽo.
“Anh…..” em dịu dàng lên tiếng.
……………………………………………
Chapter 4: Safe night.
“Hai đứa nói chuyện.Anh về trước.” Anh nháy mắt với tôi rồi quay bước đi.
……………..
“Làm sao em ra đây được?”
“Em nói với bố mẹ em nhờ anh Lâm chở đi dạo.Giữa đường em nói anh ấy cho em xuống rồi đến đây.Thấy em giỏi không?” Em cười tinh nghịch nhìn tôi.
Thì ra tên anh ta là Lâm…
“Giỏi gì mà giỏi?Sao không đi hóng gió với người ta mà ra đây chi?”
“Nếu anh không thích,em đi về.” Lại là cái kiểu giận dỗi trẻ con.
“Tiểu Lợi,đừng đi…”
Tôi nắm lấy tay em kéo lại.Em đỏ mặt.
”Buông ra,em không đi nữa.”
……………
Gió đêm vẫn thổi mát rượi,tôi và em ngồi bên nhau,cả hai không ai nói gì.Em lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
“Sao hôm nay em thấy anh có vẻ buồn?Bộ anh không thích đến dự sinh nhật em à?”
“Không.chỉ là…”
“Chỉ là thế nào?” mắt em long lanh chờ đợi
“Thì là…”
“Là sao?”
“Thì thấy em có người khác quan tâm rồi,anh như người thừa chứ sao?”
Em cười nắc nẻ :”Hóa ra là ghen.Hì hì hì”
“Ghen gì?Tôi sợ cô bị người xấu dụ dỗ thôi…” Tôi chống chế.
“Ai mà dụ dỗ?Anh Lâm không phải người như vậy đâu.”Em lắc đầu.
“Làm gì bênh vực ghê thế.Ai mà biết được?”
“Đã nói không phải vậy mà”
“Ừ,anh ta thì tốt quá rồi.Đẹp trai lại nhà giàu,lại ga lăng nữa.Con gái ai mà chẳng ham.Em thích anh ta cũng phải.Hai người xứng đôi đấy.Còn tôi chẳng là cái thá gì.Vậy được chưa?”
“Thì ra anh nghĩ em như vậy…” Em nhìn thẳng vào tôi,hai hàng lệ lăn tròn trên mi mắt.Em khóc…
Không,tôi làm em khóc sao?Hôm nay sinh nhật em mà,là ngày vui nhất trong năm.Vậy mà tôi lại làm em khóc.
“Lợi Lợi,đừng khóc.Anh xin lỗi.” Tôi nắm lấy tay em an ủi.
“Buông ra đi.Mặc em…”
“Không buông.Đừng khóc nữa.Khóc nhè xấu lắm…”
“Xấu kệ tôi.Có ai thèm quan tâm?”
“Có,anh quan tâm….Lợi Lợi….anh…..anh thích….em….thích nhiều lắm….”
Nhớ lại lúc đó,tôi phải lấy hết can đảm ra để nói những lời này.Lần đầu tiên mở miệng nói thích một người sao mà khó thế?Có lẻ lần đầu ai cũng vậy,rụt rè nhút nhát.Cho nên tình đầu luôn là mối tình đẹp nhất,dù có đắng cay,có chua chát,nhưng không ai có thể quên được.Sau này,tôi không thể tìm lại cảm xúc lúc đó nữa.Tiếng “yêu” nói ra sao mà dễ dàng quá…..
Khuôn mặt em ửng đỏ. “Thật không?”
“Thật.” Tôi quay đầu tránh ánh nhìn của em.
“Vậy tại sao tránh mặt em?”
“Anh không có tránh.Tại vì….”
“……….”
“Tại vì thấy không bằng người ta thôi.” Người tôi run lên.
“Ngốc.Từ trước giờ em chưa hề chê bai anh điều gì cả.Em không có thích anh Lâm….”
“Vậy….em có thích anh không?” tôi nắm chặt tay em,tim đập mạnh chờ đợi….
“Ngốc.” Em hôn nhẹ lên má tôi rồi rút tay bỏ chạy.
Tôi với tay níu em lại,em mất đà ngã vào lòng tôi.Ôm lấy em trong vòng tay,hai má em ửng hồng,ánh mắt bẽn lẽn.Tim tôi càng đập càng nhanh.Tôi hồi hộp nhìn thẳng vào mắt em.Đôi mắt trong như nước hồ thu,khẽ có chiếc lá rơi nhẹ làm mặt hồ rung lên,xuyến xao lòng người.Tôi như vô thức đặt lên môi em một nụ hôn,nụ hôn đầu đời của cả hai đứa.Giây phút đó tuy ngắn,nhưng với tôi,cả không gian như ngưng lại,thời gian như ngừng quay và tim như ngưng đập.Tôi còn nhớ cảm giác lâng lâng đó,theo tôi đến tận mấy ngày sau,đôi lúc nhớ lại tôi vẫn tự cười một mình.Ai đó nhìn tôi chắc nghĩ tôi không bình thường……
Giờ đây,em ngồi tựa đầu vào vai tôi,tay tôi nắm lấy tay em,những ngón tay đan nhau thật chặc như sợ rằng sẽ có 1 lưc vô hình nào đó tách em ra khỏi đời tôi.Cả hai cùng nhìn ra con sông.Lúc này nhũng con tàu nhà hành sang trọng đang đón đưa khách tấp nập,tiếng cười nói trò tuyện hòa cùng tiếng sóng vỗ bờ.Nhưng tại sao tôi chỉ nghe được tiếng nhịp đập của trái tim?Hồi ấy tôi có xem một bộ phim,người ta bảo rằng,khi chúng ta cùng nhìn về một hướng thì hai con tim sẽ hòa chung nhịp đập.Có phải đó chính là bây giờ ???
…….
“Hai anh chị,về thôi,định ngồi đây đến chừng nào?Định ngắm cả bình minh à?”
Tôi và em giật mình xoay lưng lại thì bắt gặp anh đang đứng đó với một nụ cười khoái trá.Cà hai buông nhau ra,mặt đỏ bừng.
“Không phải anh…về rồi à?”
“Về là về thế nào?Làm sao ngộ đây bỏ dỡ phim hay được?Ha ha”
Em cúi mặt ấp úng:”Em…em kêu taxi về.Hai anh đi cùng chứ?”
“Thôi em về trước,bọn anh về sau.Anh ghét đi taxi lắm.” anh cười xòa
“Vâng….”
Bọn tôi gọi taxi cho em,lúc lên xe em vẫn nhìn tôi thật lâu,tôi cũng không đành xa em lúc này,nhưng nếu về trễ bố mẹ em sẽ mắng mất.
“Thôi được rồi.đủ rồi,có phải đi máy bay đâu mà quyến luyến ghê vậy.Hai đứa bây đừng coi tao không ra ký lô nào chứ.” Anh lằng nhằng.
Câu nói của anh làm cả hai phì cưới.
“Thôi em về.”
“Ừ,em về…”
Nhìn theo bóng xe dần xa,tôi cảm thấy thật nhẹ nhõm,hạnh phúc.Đưa tay sờ lên môi,vẫn còn cảm giác ấm áp của nụ hôn đầu tiên.
“Thằng em khá lắm.” anh quàng vai tôi cười đắc ý.
“Chuyện,em của đại ca mà.”
“Thôi đi,đi làm vài cốc bia.Hôm nay anh đãi.”
“Sao chơi sang vậy?” tôi trêu anh.
“Mày!Chả lẽ anh không mời mày được sao?Đi,nói nhiều tao đổi ý.”
“Vâng.”
………………………………………..
Có lẽ,chưa đêm nào bình yên như đêm nay….
Chapter 5:Love game.
Cộc cộc…
“Ai vậy?”
“Alan,là Tiff đây.”
“Vào đi,cửa không khóa” tôi uể oải đáp lời.
Em hiện ra trước mắt tôi,vẫn xinh đẹp như mọi ngày,nhưng không phải là khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc,thay vào đó là nụ cười trên môi.Từ trước đến giờ em rất ít hay cười.
“Sao em gọi anh không được?”
“Điện thoại hư rồi?” Vẫn nằm ì trên giường,trả lời cụt lủn.
“Sao lại hư?Cho em xem?”
“Hư thì hư chứ tại sao?Hỏi lắm thế.” Tôi bưc dọc.
“Sao anh khó chịu vậy?Có chuyện gì?” Nét bối rối hiện rõ trên gương mặt em.
“Chẳng có gì.Trong thùng rác ấy.Xem cho đã đi.”
“Sao lại nát hết vậy?Có chuyện gì?Nói em nghe….” Em ngồi xuống giường,đưa tay vuốt nhẹ tóc tôi.
Gạt tay em ra,tôi gằng lên: “Tôi đang mệt.Không có hứng.Cô về đi!”
“Anh làm gì vậy?” Em to tiếng.Đây là lần đầu tiên tôi thấy em nổi giận.
Tôi chồm dậy khỏi giường: “Tôi đã bảo rồi.Đang bực bội.Cô về đi.”
“Thôi,đi ăn chút gì nhé.Hôm nay em đãi.”
Em nhẹ giọng lại,đôi mắt lộ vẻ lo âu.Hôm nay là ngày tôi thấy em có nhiều thay đổi nhất,từ trước giờ,trên khuôn mặt xinh đẹp của em luôn là một lớp băng bao bọc.Em hững hờ với mọi chuyện,với bất kì ai,ngay cả với tôi cũng vậy.Gọi em là con người vô cảm chắc cũng không sai.Tuy là vậy nhưng ở em,lại toát lên một cái gì đó rất lôi cuốn.Ngay từ lần đầu gặp em,tôi đã bị hút theo bởi cái vẻ đẹp lạnh lùng đầy kiêu ngạo đó.Em không mang vẻ đẹp của thiên thần như Tiểu Lợi,mà mang vẻ đẹp bí ẩn như một ma nữ khó dò.Nếu là ngày thường,tôi đã thắc mắc.Nhưng mà hôm nay,tôi không còn tâm trí để ý đến điều đó nữa.
“Bộ tôi không có tiền để tự mình đi ăn sao?Phải đợi cô đến dẫn đi như một đứa trẻ vậy à?Cô nghĩ mình là ai vậy?” Tôi cười nhạt chua chát.
“Hôm nay anh sao vậy?Thôi,đi với em đi mà…..”
Em vẫn nhẹ giọng,nhưng tôi đã kịp nhận ra trong mắt em đã ngấn nước.Em nhìn tôi với đôi mắt mong chờ,hai tay lay nhẹ tôi,giống như trẻ con đang vòi vĩnh.Hôm nay tôi thấy sức chịu đựng của em thật phi thường.
“Không ăn uống gì cả.Về đi !!!”
Tôi gằn từng chữ trong lúc đưa tay chỉ về phía cửa.
“Anh…..Nhưng mà……”
“Về đi !”
“Anh quá đáng lắm…..” Giọt sương long lanh trong mắt em cuối cùng không kiềm được,lăn dài trên gò má bầu bĩnh.
“Hôm nay…là sinh nhật tôi !!!” Em nói trong tiếng nấc,quay người bước ra khỏi cửa.
“Rầm !!! ”
Cánh cửa đóng sập.
Tôi ngẩn người một lúc rồi suy nghĩ.Ừ,hôm nay 16/7,sinh nhật em,lại sinh nhật….
Tôi định chạy ra giữ em lại,nhưng lại thôi.Đàn bà ai cũng mau nước mắt.Vài hôm sau sẽ lại hết ngay.Không hiểu vì sao trong ngày sinh nhật của hai người con gái mà tôi yêu thương nhất,tôi đều làm họ rơi lệ…. Giá như em nói sớm thì tôi đã không làm em buồn như vậy .Tôi vốn ghét cái tính mập mờ không rõ ràng của phụ nữ,thật là phiền phức.Nhưng mà…không phải vừa rồi tôi cũng làm vậy với em sao?
Lúc đó tôi chỉ suy nghĩ đơn thuần là tại sao em không nói,mà không nghĩ là tại sao tôi không nhớ.Ừ phải rồi,sao mình không nhớ nhỉ.Mà em là gì của tôi?
Lúc trước,tôi đã từng suy nghĩ liệu mình có sai lầm khi xem mối quan hệ với em như là trò chơi,một trò chơi tình ái…Ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi lại biến mất.Nhưng bây giờ,nó lại tồn tại rõ ràng trong đầu hơn bao giờ hết.
Có lẽ tôi đã sai……
……………..
Chapter 6: My strange Girl.
Tôi thầm gọi em như thế.Bởi vì em không giống như bất cứ người con gái nào tôi từng gặp gỡ trên bước đường đời…
Một ngày….
Hai ngày…
Rồi ba ngày…..
Cuộc sống cứ lặng lẽ trôi như không bao giờ kết thúc.Ngày nào cũng như thế mà thôi,thật vô vị….Tôi đã chịu đựng nó suốt ba năm rồi.Nhưng sao mấy hôm nay,tôi có cảm giác nó càng ngày càng nhạt hơn trước nữa,nhạt hơn nhiều lắm.
Hình như thiếu cái gì đó.Đúng rồi,thiếu tiếng chuông điện thoại của em,thiếu giọng nói của em,thiếu những bữa ăn sáng của em,thiếu cả những lúc cãi nhau vu vơ của hai đứa.Chả lẽ giận dai đến vậy sao?Đã ba ngày rồi,có bao giờ em không lien lạc với tôi lâu như thế đâu.Cầm lấy cái điện thoại mới mua,tôi bấm số của em,chuông reo…….Bíp….Tiếng cúp máy vang lên.
Reeng…..Bíp…..Em cúp máy.
Reeng…..Bíp....Em vẫn cúp máy.
Đúng là quá quắt,phải tìm cô ta hỏi cho ra lẽ.Lấy lý do đó,tôi đi đến trường em.Con người tôi khi làm gì luôn phải tìm một lý do nào đó.Nhưng hơn ai hết,tôi hiểu,lý do của lần này đơn giản chỉ là : tôi nhớ em,nhớ nhiều lắm.
Sao không thấy đâu cả,mọi hôm chẳng phải học giờ này sao?Tôi bắt đầu khó chịu,buổi học đã kết thúc hơn hai tiếng rồi,sao em còn chưa ra?
Lúc này mặt trời đứng bóng,lên cao quá đầu,không khí thật là oi bức.Tôi muốn bỏ về cho xong,chân muốn bước đi nhưng sao không được.Mặc kệ,dù thế nào hôm nay tôi cũng phải gặp được em.
“Chờ ai đấy?”
Giọng nói trong trẻo quen thuộc vang lên.
Tôi mừng rỡ quay lại,đúng là em.Mới ba ngày mà tôi có cảm giác như đã lâu rồi chưa gặp.Nét mặt em hiện lên vẻ mừng rỡ khi thấy tôi,nhưng nó chỉ thoáng qua thôi,y như là ánh nắng yếu ớt hiếm hoi chiếu rọi lên tảng băng ở Nam Cực rồi tắt hẳn,trả lại cho em vẻ lạnh lùng thường ngày…
“Sao em ra trễ thế?”
“Anh hỏi làm gì?Không phải tôi nói gì anh cũng nghe không lọt tai sao?” Em vẫn còn giận.
“Còn giận sao?Giận gì mà dai thế?”
“Kệ tôi,không phải từ lâu đã thống nhất là không đụng chạm đến riêng tư của nhau sau?” Em kênh kiệu thật dễ ghét.
“Ừ,thì….hồi đó là vậy.Nhưng bây giờ không như vậy nữa.Được không?”
“Tại sao?” Vẫn cái vẻ mặt đáng ghét đó,y như là trẻ con.
Tôi không thèm trả lời,nắm lấy tay em kéo lại gần,đặt lên môi em một nụ hôn.
“Uhm…..bỏ ra.Muốn ăn tát nữa phải không?” Em đẩy tôi ra, hờn dỗi.
“Không,một lần là đủ rồi,người đâu mà dữ quá.”
“Ai bảo làm càng?”
“Mấy bữa nay khô môi quá,nứt hết,hình như là thiếu cái này.” Tôi mỉm cười đắc ý.
“Đáng ghét.Đứng nãy giờ dưới nắng không mệt à?”
Em rút ra tập khăn giấy,nhẹ nhàng lau mồ hôi cho tôi.
Hóa ra nãy giờ em đã thấy tôi,nhưng cố ý núp không ra,bắt tôi phải đợi.Nhưng nếu hai tiếng phơi nắng gắt đó đổi lại được sự tha thứ của em thì cũng rất là đáng.Thiếu em thì cuộc sống của tôi sẽ còn tẻ nhạt hơn biết bao nhiêu nữa…
“Thôi mình đi.” Tôi nắm tay em thật chăt.
“Đi đâu?” em thắc mắc.
“Đi ăn,hôm nay anh đãi…”
Tôi quay lại nháy mắt với em.Và kìa,tảng băng đã tan ra,để lộ tia nắng ban mai thật đẹp.Tôi hiểu được đây chính là thứ mà giờ đây tôi cần nhất,không có nó cuộc sống của tôi thật vô vị : nụ cười của em.Nghĩ đến e-mail của Tiểu Lợi,lòng tôi đã có quyết định…
Người con gái này tên là Tiểu Vỹ.Tôi thường hay trêu em là small tail (cái đuôi nhỏ).Tôi gặp em cách đây một năm về trước.Trong bar rượu….
……
Xa quê hương đã được hai năm,khoảng thời gian tuy không dài nhưng cũng đủ để người ta thay đổi.Sống ở nơi đất khách quê người,tôi không có chuyện gì thú vị để làm.Quanh quẩn trong nhà,rồi lên trường,rồi lại lủi thủi về nhà.Hôm nay cuối tuần,tôi lần đầu tiên đặt chân vào một quán bar ở nước ngoài.Nó không sôi động như ở quê nhà,và có vẻ không mấy thân thiện.Tôi đi 1 mình,vì các chiến hữu bên đây của tôi đều là những kẻ lập dị,khó hiểu…
“Em gái,đi chơi với anh không?”
“Bỏ tay ra.”
Trong tiếng nhạc xập xình vang lên tiếng ồn ào khiến tôi ngoái đầu nhìn lại.Một đứa con gái đang giằng co với một thằng Ấn Độ.Không,phải nói là một cô gái rất xinh đẹp.Như tôi đã nói,đây có lẻ là vẻ đẹp ma quái,lạnh lùng,vẻ đẹp khiến bạn bị thu hút không thể rời mắt.Cô ta mặc một chiếc áo thun màu trắng bó sát lấy người và một chiếc quần đùi ngắn củn cỡn để lộ ra hai chân thon dài trắng nõn.Khuôn mặt cô ấy toát lên vẻ gì đó rất khó tả.Nó lạnh tanh như được bao bọc bởi một lớp băng ,nhưng lại có vẻ gì thoáng chút ưu tư của buổi chiều phiền muộn.
Tôi bình sinh rất ghét bọn Ấn Độ,chúng dơ bẩn,ồn ào,hay gây sự và trên hết là rất háo sắc,thấy con gái đẹp là tứ tấp tấp vào.Có lẻ vì thế nên chúng chỉ chơi được với nhau.Chậc hình như mình cũng đang nhìn chằm chằm cô ấy nãy giờ.
“Tôi nói rồi.Bỏ ra.”
“Ngoan nào người đẹp.Làm gì nóng thế?” tên Ấn Độ vẫn cố gàn dở.
Cô gái cầm lấy ly rượu hất thẳng vào mặt cái gã đang nắm lấy tay mình.
“Mày…..” gã vung tay lên,cô ta vẫn không chút sợ sệt,trừng mắt nhìn thẳng.
“Anh bạn.Dịu dàng,từ tốn một chút đi…” một bàn tay ngăn gã lại
“Ai?” gã xoay lại thì thấy tôi,miệng đang ngậm điếu thuốc,cười nhạt.
“Mày dám xen vào chuyện ông à?Cho mày…..”
“Bốp!!!Bốp!!!”
Gã chưa nói hết câu thì lãnh hai cú đấm vào mặt,bay mất cái răng cửa và bật máu mũi.Tôi học võ từ nhỏ,bố tôi vốn là quân nhân mà.
“Mày nhớ lấy,thằng khốn…” gã ôm miệng bỏ chạy.
“Xin nhớ,không tiễn…Cô có sao không?”
Cái cảnh này thật quen,nó làm tôi nhớ tới Quỳnh-bạn thân của Tiểu Lợi.Cô bé cũng là một người mà tôi đã làm lỗi.
Cô gái quay mặt bỏ đi,không nói lời nào…
“Này,đến tiếng cảm ơn cũng không có sao?” Tôi buột miệng.
Cô ta quay đầu lại,vẫn không nói gì,chỉ nở một nụ cười nhẹ,dù chỉ thoáng qua thôi,rất nhanh nhưng đủ để lại ấn tượng khó quên.Sau này tôi mới hiểu,nụ cười của em còn hơn cả một lời cảm ơn rất nhiều.
Tôi lắc đầu trở về bàn tiếp tục uống rượu.Con gái thời nay thật là….Ăn mặt thì khiêu khích,lại còn chẳng lịch sự tí nào….
…………………..
Mở cửa bước vào nhà,thằng Múa Cột vẫn đang miệt mài chơi game trên cái máy tính của nó.
“Về rồi hả?Đi đâu mà nồng nặc mùi rượu đấy?” nó hỏi trong lúc mắt vẫn không rời màn hình.
“Đi giải khuây chút.Ô Dù đâu rồi?”
“Nó sang nhà thằng em rồi,cuối tuần mà….”
“Ừ..”
“Có ói thì nhớ dọn giùm.Nhà vệ sinh mới rửa….”
“Rồi !!!”…..Tôi mở cửa phòng,đặt mình xuống giường.Chả thú vị gì,lần sau không đi nữa.Tôi nhắm mắt mà trong lòng vẫn còn thấp thoáng hình dáng và nụ cười của cô gái ban nãy.
………………
Hôm sau,
Tại quán bar cũ,
Tôi không hiểu tại sao mình lại đến đây lần nữa.Hình như có điều gì đó cuốn hút tôi ở cái chốn này.Hình như tôi muốn tìm cái gì đó….
Ngồi vào quầy,tôi gọi một ly rượu,nhìn sang chỗ hôm qua.Em vẫn ngồi đó,vẫn là khuôn mặt đáng yêu mà cũng đáng ghét đó,nó toát lên vẻ gì đó khinh khỉnh bất cần đời.
Tôi hỏi anh bartender:
“Cái cô kia hay đến đây lắm hả anh?”
“Ừ,cuối tuần nào cô ta cũng đến đây,cá biệt có khi ngày nào cũng đến,trông thế mà dữ lắm,biết bao anh nếm mùi rồi.”
“Anh cho cô ta một ly rượu mà em đang dùng,tính tiền em.”
“Vâng…”
Anh bồi mang ly rượu đến bàn,nói gì đó.Thoáng chút ngạc nhiên em quay sang nhìn theo hướng anh bồi chỉ.Tôi nâng ly rượu lên mỉm cười,em vẫn lạnh lùng,quay mặt đi hướng khác.
“Cô tên gì?” tôi bước sang bàn,ngồi xuống mở lời.
“Anh hỏi làm gì?”
“Xem như có qua có lại nhé,hôm qua tôi giúp cô,giờ tên cũng không nói được sao?” tôi lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.
“Tiffany”
“Tên thật kìa.”
“Trần Tiểu Vỹ.Còn gì nữa không?”
“Cô không muốn biết tên tôi à?”
“Thế anh tên gì?”
“Alan.Cô là người Trung Quốc?”
“Uhm.”
“@#$%^&*” (tiếng Quảng Đông)
“*&^%$#@” (tiếng Phổ Thông)
“@^#%^$^”
“*$&^##%”
Bất chợt cả hai phì cười vì không ai hiểu ai,cứ như là gà nói chuyện với vịt vậy.
“Anh mới đến đây?Lúc trước tôi không thấy anh.”
“Cô cũng chú ý đến xung quanh à?Tôi tưởng cô coi mọi thứ xung quanh như vô hình chứ?”
“Trong những tên đến tán tôi trước giờ,không có anh…”
“Ha ha,bộ cứ ai ở đây là đều phải chú ý đến cô sao?Có cần như vậy không?” Tôi cười lớn.
Nhưng em vẫn không đổi sắc mặt.
“Anh muốn uống cùng tôi chứ?”
“Nếu không uống rượu thì vào đây làm gì?”
Tôi gọi anh bồi mang một chai rượu ra….Lát sau,hơi men dần ngấm vào người,chúng tôi rủ nhau ra sàn nhảy.Trong ánh đèn mập mờ,tôi và em thỏa sức cháy nhiệt tình trong tiếng nhạc vang dội.Mùi hương con gái tỏa ra từ em làm tôi ngây ngất,từ phía sau tôi khẽ đặt tay lên hông em.Em vẫn im lặng.Tôi đánh bạo dần dần tiến lên trên,vuốt dọc vòng eo thon thả rồi luồn tay ra phía trước…
Em quay lại…
“Bốp.”
“Anh làm gì?Coi tôi là cái gì chứ?”
Em hét lớn,nhưng nét mặt vẫn không đổi,một sự giận dữ lạnh lùng.
Cái tát làm tôi nổi nóng.Từ trước đến giờ,chỉ có một người phụ nữ duy nhất tát tôi,là mẹ tôi.Bây giờ em là người thứ hai.Máu nóng dồn lên đến não.Tôi nắm tay em kéo gần về phía mình,gì chặt lấy em,đặt lên môi em một nụ hôn.
“Bốp”
Lại một cái tát nữa,em giằng ra.Lần này tôi chỉ cười khẩy,lại ôm chặt lấy em,môi lại tìm môi.Sau một lúc chống cự quyết liệt,em dần thả lỏng người ra trong tay tôi,rồi bắt đầu đáp trả.Chúng tôi quấn chặt lấy nhau,từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt.Cảm giác ngây ngất này,lâu rồi tôi không tìm lại được.Tất nhiên nó không thể nào bằng nụ hôn đầu đời,nhưng nó cũng như một mảnh ruộng khô cằn lâu ngày gặp được cơn mưa rào mát mẻ,dù thoáng qua thôi nhưng cũng đủ rồi.
Mãi lát sau chúng tôi mới tách nhau ra.Trên mặt em lúc này,không còn là lớp băng thường ngày nữa,nó ửng hồng như tia nắng của buổi bình mình vừa lộ.
“Đồ vô lại !!! “
Em đẩy mạnh tôi ,quay bước ra cửa.Tôi níu tay em lại,nhúi vào tay em mảnh giấy có ghi số điện thoại của mình.
“Gọi cho anh…”
…………..
“Ke’e’e’t”
“Lại đi nhậu về à?”
“Ừ….Ô Dù,mai điểm danh giùm tao.Mệt quá rồi.”
“Ok,đi ngủ đi.Chậc….”
Nằm trên giường,tôi trằn trọc,chỉ mong sao điện thoại mình reo lên,dù chỉ một lần.Từ lúc nào mà tôi lại có cảm giác chờ mong hồi hộp như vậy?Chờ mãi không thấy,tối thiếp đi lúc nào không hay…Đến sáng,tiếng chuông điện thoại đổ dồn…..
Thằng nào giờ này gọi điện phá thế ?
“Hello.”
“Hello.”
“Ai vậy?”
“Đồ vô lại….”
Là giọng nói của em.
“À,small tail.Chào buổi sáng.”
“Cái gì mà small tail?”
“Không phải đó là tên của em à?” Tôi hóm hỉnh.
“Không được bóp méo tên tôi.Cho ăn tát nữa giờ đấy.”
“Cũng được,chưa ăn sáng,đang thèm ăn tát đây.”
“Tát mà cũng thèm ăn?” Em ngạc nhiên.
“Ừ thì thèm,nhưng mà có vay có trả,như hôm qua.Mỗi cái tát là một lần hôn.Ha ha”
“Đừng mơ.Muốn ăn tát nữa thì cuối tuần.Chổ cũ.”
Nói xong em cúp máy cái rụp.Người đâu mà vội vàng không có kiên nhẫn gì hết.Tôi mỉm cười lăn người ngủ tiếp.Từ lúc đó,cứ cuối tuần là tôi có mặt ở quán bar,hướng mắt nhìn về phía cái bàn quen thuộc.Cũng từ đó,mỗi ngày tôi nhắn tin nhiều hơn,gọi điện nhiều hơn.Không biết từ khi nào,giọng nói của em trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.Và dường như em cũng bắt đầu có chỗ trong tâm trí tôi.Cứ như thế……
…………………………………………….
Chapter 7: Sweet memories.
“Nhẹ thôi em!Đau!”
“Cho chết.Ai bảo đi đánh nhau làm gì?” Lợi Lợi lườm tôi một cái.
“……”
“Bộ không sợ đau à?”
“Không sợ.”
“Tại sao?”
“Vì nếu anh có bị thương,anh biết là em sẽ băng bó cho anh.” Tôi gãi đầu cười xòa.
“Xiiiiii,ai mà rảnh rang vậy.Từ nay anh tự lo.Xong rồi đấy.” Em nguýt dài,cái miệng cong lên thật dễ ghét.
“Em nỡ bỏ mặc anh sao?” Tôi tiu ngỉu.
“Sao lại không?” Mặt em lộ vẻ đắc ý.
“Này thì bỏ này.”
“Thôi…thôi mà…em đùa mà…đừng chọc léc nữa….. hi hi…”
Từ cái đêm mà em nhận lời tôi,cái đêm mà chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu tiên,tôi và em càng ngày gắn bó hơn.Chúng tôi quấn quit bên nhau mọi lúc không rời.Chúng tôi lân la khắp phố,từ những gánh hàng rong cho đến bến tàu tấp nập.Không nơi đâu là không có dấu chân hai đứa.
Tôi xếp những ngôi sao be bé xếp đầy hũ thủy tinh tặng em.Người ta nói mỗi ngôi sao tượng trưng cho một điều ước,tôi thì coi nó như là mỗi một năm chúng tôi được bên nhau.Anh mong sao chúng ta được bên nhau đến hết cuộc đời này,Lợi Lợi….
Đôi khi tôi cố gắng dành dụm,muốn mua cho em 1 món quà ý nghĩa hơn,có giá trị hơn,thì em gạt đi.Em bảo với em không gì quý giá hơn,ý nghĩa hơn bằng tấm lòng.Nếu tôi mua em sẽ giận.Tôi thắc mắc thế tiền không quan trọng sao?Đồng tiền làm ra cực khổ,đáng trân trọng,đáng quý lắm chứ?Em cười hiền dịu.Tiền không phải trên hết,có tiền nhưng không có hạnh phúc thì cũng chỉ là 1 cái xác mà không có linh hồn.Như bố mẹ em suốt ngày cãi nhau,những lúc đó,em chỉ biết đóng chặt cửa phòng rồi khóc.Lúc đó tôi chưa hiểu lắm,hoặc giả tôi còn ngu dại.Tại sao có tiền,cuộc sống hạnh phúc thì lại cãi nhau?Trong khi đó nhà tôi nghèo khó nhưng lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười?Chính câu nói của em sẽ theo tôi đến mãi sau này,khi mà tôi hiểu thấm thía từng câu từng chữ trong đó.
Đổi lại,em tặng tôi những con hạc giấy,được chính đôi bàn tay nhỏ nhắn của em xếp ra.Chúng trắng tinh như làn da của em vậy.Em bảo em thích màu trắng,thích bầu trời.Em muốn được tự do như những cánh chim,thỏa sức bay lượn.Tôi hỏi,thế có một ngày nào đó,em như cánh chim,bay khỏi cuộc đời tôi không.Em dựa đầu vào lòng tôi mỉm cười,anh là đôi cánh của em,thiếu anh em không thể bay được.
“Thế thì đi máy bay vậy?”Tôi trêu em.
“Thôi,em sợ độ cao lắm,không bay.”
Tôi cõng em lên vai,chạy dọc bờ sông.
“Thế này có đủ cao chưa?Sợ không?”
“Không đủ cao,không sợ,cao thêm nữa đi,hì hì”……………
.Giây phút đó,tôi đâu có ngờ được rằng,phi trường là nơi để lại cho tôi nhiều nỗi niềm đau xót nhất……
………………………………….
“Chào bà.” Chúng tôi cất tiếng.
“Hai đứa đến muộn vậy?Suýt nữa là bà dọn hàng.” Bà cụ nhìn chúng tôi cười hiền từ.Nụ cười hiền như của bà ngoại tôi vậy.
“Sao bà dọn sớm thế?Giờ này sớm mà?”
“Giờ buôn bán khó khăn con trai à.Giờ này toàn nhậu nhẹt,ít ai thèm ăn cháo của bà già này nấu nữa.”
Ừ,giờ này ông anh của mình chắc cũng đang chén tạc chén thù với đám chiến hữu mất rồi.
“Có tụi con ăn nè bà.” Em nhanh nhảu.
“Hai đứa bà biết từ nhỏ,lúc nào bà chẳng thương.Đây,của 2 con đây…”
“Dạ cám ơn bà…” hai đứa tôi ăn xì xụp,miệng dính đầy cháo,ngẩng đầu lên nhìn nhau cười nắc nẻ.Bà nói :
“Nhìn hai đứa bà thấy như trẻ lại.Bà thương lắm,ráng gìn giữ nha con.Không được ăn hiếp con gái của bà đâu nha.”
“Ai ăn hiếp ai còn chưa biết.”
“Anh nói gì?” em véo tôi 1 cái thật mạnh.
“Đấy,bà thấy chưa?Lộ mặt rồi….”
Bà cười làm em đỏ mặt.
Lợi Lợi,chừng nào anh còn sống,anh sẽ bảo vệ em,không ai ăn hiếp Lợi Lợi của anh được.
Không ai biết tên bà là gì,tôi thường gọi bà là ngoại.Bà không thân không thích,sống một mình trong căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm.Tôi nhớ mãi lần đầu tiên được mẹ cho tiền tự đi ăn sáng,cầm 2 ngàn trên tay,lúc đó tôi nghĩ số tiền ấy rất lớn.Vội chạy ra chợ,thấy hàng cháo của bà,mùi cháo thơm nghi ngút,bốc khói.Tôi thèm rõ dãi,ngồi xuống như 1 ông chủ,nói với bà :”Cho 1 tô cháo đặc biệt”.
Bà cười hiền,lát sau 1 tô cháo nghi ngút khói đã ngay trước mặt tôi.Tôi vục mặt vào ăn,thoáng cái tô cháo hết sạch.Tôi chùi mép rồi nói với bà:”Tính tiền”
“Hai ngàn rưỡi con à.”
Tôi tái mặt,như đứa trẻ lầm lỗi sợ người lớn trừng phạt.Thấy tôi chần chừ hồi lâu,bà hỏi:
“Sao vậy con?”
“Bà,con có 2 ngàn thôi….” Tôi bẽn lẽn nhìn bà
“Không sao con trai,hôm sau ra trả bà cũng được.” vẫn nụ cười hiền từ đó,bà nói.
“Dạ cám ơn bà.” Tôi như mở cờ trong bụng,xách lấy cặp chạy đến trường.
Hôm sau tôi xin mẹ thêm 500 để trả bà.Lòng tự hứa không ăn tô đặc biệt nữa.Chỉ ăn tô thường thôi.
“Hôm nay ăn tô đặc biệt nữa hả con?”
“Da. Tô thường thôi….”
………
“Bao nhiêu vậy bà?”
“Hai ngàn con ạ.”
Tôi vui vẻ trả tiền cho bà,đưa thêm 500 thiếu hôm qua rồi vội đến trường.
Từ đó,tôi trờ thành khách hàng thường xuyên của bà.Mãi sau này tôi mới biết.Hàng cháo của bà không có tô thường hay tô đặc biệt gì cả,chỉ có 1 loại và giá là 2 ngàn rưỡi.Lúc đó tôi mới sực nhớ,lúc nào tô của tôi cũng nhiều hơn những tô khác.Hỏi bà thì bà bảo:”Học sinh ăn nhiều mới có sức ,ráng học nghen con.” Và bà vẫn chỉ lấy tôi 2 ngàn mặc dù tôi nằng nặc trả đúng giá.
………………………
2011
Trời vào đêm.
Khung cảnh đã thay đổi đi nhiều so với trước,nhưng hàng cháo của bà vẫn vậy,vẫn những cái bàn,cái ghế thân thuộc nơi mà tôi và em đã từng ngồi đây,đút cho nhau ăn,lau miệng cho nhau,rồi cùng cười cùng nói.
“Bà ơi.”
“Cậu dùng gì hả cậu?”
Nhìn bà yếu hơn trước nhiều lắm.Lưng đã còng hơn trước,mái tóc đã bạc phơ.Và giá cháo bây giờ cũng đã lên 5000 ngàn.Con người đổi khác,vật cũng khác.
“Cho một tô đặc biệt nha ngoại.” tôi nháy mắt
“Cậu…”
“Con trai của ngoại đây.”
“Trời ơi thằng bé.Con trai của tôi.Đi đâu mà biền biệt thế hả con?” nước mắt ngoại lưng tròng.Tôi cũng không kiềm được.
“Đi đâu không quan trọng,bây giờ con đã về.Về vớ hàng cháo của ngoại.”
“Con gái của ngoại đâu con?Vẫn không về à?”
Tôi lắc đầu,phải rồi,cảnh vật đã đổi,và con người cũng vậy.Thiếu em,thiếu đi niềm vui trọn vẹn.
“Thôi con ngồi,ngoại làm cháo cho con ăn.” Bà gạt nước mắt.
“Hình như giá cả thay đổi phải không bà?” tôi hóm hỉnh.
“Đồ quỷ,với mày thì vẫn 2000 thôi con ạ.”
Nhìn tô cháo trước mặt,trong đầu tôi vẫn còn vang lên câu nói của em ngày nào…..
…………………..
“Mình đi ăn cháo nha anh.”
Lợi Lợi…………….