Chapter Four:My Little Sun.
Chapter 14: Unfamiliar Canopy.
Hong Kong International Airport,
Từ đây sang Đại Lục chỉ mất một chút thời gian thôi.Chưa bao giờ tôi gần em đến thế.Sân bay này thật là hiện đại,to hơn sân bay nước mình rất nhiều.Nếu như phi trường quê nhà là nơi mang lại nỗi đau,khép lại những chuỗi ngày êm đẹp của tôi,thì cái sân bay này sẽ đưa cuộc đời tôi sang trang,nhưng chưa biết là vui hay buồn.
Trong lúc chờ chuyến bay chuyển tiếp,tôi cảm thấy nhạt miệng.
“Cho tôi 1 ly cà phê”
……….
“Của anh đây.”
……..
“Đắt vãi đái.” Tôi buộc miệng.
Lúc quay đi tôi bất chợt nhìn thấy 1 thằng đứng kế bên tôi đang nhìn mình,há hốc mồm.
“What’s wrong?” tôi hỏi nó
“Người Việt hả?”
“Ừ.”
“@#$%^&*”
“Nói gì vậy?Nói lại đi.” Léo nhéo không nghe được gì.
“Đến đây còn nghe được tiếng Việt,ấm lòng ghê.” Nó lập lại rành rọt.
“À.” Tôi bất chợt mắc cười.
“Tôi nói chuyện khó nghe lắm phải không.” Nó hạ giọng.
“Ừ,nghe không quen.” Tôi cười.
Trò chuyện 1 lúc mới biết,nó là người miền Trung,cũng sang du học như tôi,tôi và nó cùng tuổi nhưng nó sinh cuối ,còn tôi thì đầu năm.Trùng hợp là nó với tôi học cùng trường,lại ở cùng ký túc xá.Quả thực cái giọng của nó rất là khó nghe,đa số mỗi câu nó đều lập lại 2 lần tôi mới hiểu được nó muốn nói gì.Sau này lâu dần rồi tôi cũng quen,cả đám đặt biệt danh cho nó là MC.Nó là 1 thằng lập dị,cả đời niềm vui của nó là 2 thứ: game online và game không online.Ngoài ra nó không quan tâm bất kì thứ gì khác.Hình như với nó game là niềm vui,là cuộc sống,là không khí vậy.Đa số học sinh đi du học đều buồn,nhưng nó bảo nó thì khác,nó mừng như bắt được vàng khi nghe tin bố nó cho đi nước ngoài.Tôi hỏi vì sao,nó bảo tại vì sang đấy không ai quản,nó có thể tự do chơi game thoải mái.Nghe xong tôi cười muốn lộn ruột,nó cũng cười theo.Đây là người bạn đầu tiên của tôi khi xa quê hương.
………………
4 tháng sau,
15 phút…..
“Anh Dũng ơi,anh về đi.Bọn nó đi săn anh kìa.”
“Ừ,đợi tui farm nốt đợt creep này rồi về.”
“Trời ơi,muộn rồi,anh ráng ăn hết đi,đừng bỏ sót con nào,mua hết đồ để nhà đi,chết đỡ mất tiền.” tôi ngao ngán.
“Trời,sao ở đâu mà đông quá vậy?Tui chết rồi…..”
“Chán anh quá,cắm mắt cho rồi vẫn chết.Má,có mỗi ông Dũng cùi mà 4 thằng đi gank là sao?”
Cả đám ngổi bàn dối diện cười sặc sụa.
“Mẹ,3 thằng bây trốn đâu hết,lại toàn mấy con có blink tàng hình,thắng Múa Cột kia thì chạy nhanh vãi đái.Có mỗi ông Dũng đang tung tăng ở giữa,không giết thì lấy tiền đâu mà ăn?” thằng Ô Dù ôm bụng cười.
……………..
35 phút…….
“Ô Dù ơi,tao đánh mấy con creep rừng gần hết máu rồi,mày vào đánh mấy cái là ăn.” Thằng mập lên tiếng.
“Mẹ,đồng đội như chim.Để tao carrier mà chết liên tục,giờ còn giở trò sỉ nhục…..”
“Má,tao nói thật,giờ creep to rồi,mày đánh mỏi tay được 20 mấy gold không khéo bị nó tát chết,vào ăn bãi creep rừng được 60 mấy đồng,không chịu thì thôi.Ha ha.”
“Im đi…..”
“Ê Ô Dù,thằng Tùng nhỏ vứt 2 cái bracer trong secret shop kìa,vào lấy đi,bọn tao không mai phục đâu….Ha ha ha.”
“Tổ cha chúng bây….”
“Nhục vãi đái,ha ha….”
……………
48 phút
“Hay quá,chúng nó chết hết rồi,push thôi,thắng rồi…”
“Anh Dũng ơi,anh đi farm nãy giờ đã chưa,đồng bọn chết hết rồi giờ anh mới về làm gì?” tôi chán nản.
“Nether blast…..Double kill…..Tripple kill”
“Trời ơi cái gì vậy,ông Dũng ở đâu ra vậy?”
“Tripple kill……”
“Má,tao bị con sex book hút mana chết mới nhục.” thằng mập la lớn.
“Hô hô còn mỗi tao sống,ông Dũng hết skill làm sao đanh lại tao được,push thôi,chúng bây yên tâm,thắng rồi.Hô hô ” thằng Ô Dù tỏ vẻ khoái trá.
“Tripple kill……”
“Cái đéo gì thế này?”
“Dagon chết chứ gì.Sex book 3,Dagon 5.Vãi hàng.” Thằng Bách xoa cằm gật gù.
“Trời ơi anh Dũng ghê quá,thắng rồi,push lại đi anh.Anh Dũng tỏa sáng rồi.Dũng siêu nhân,chúng em yêu anhhhhhhhhhh” cả đám bọn tôi nhao nhao lên.
……………………
Tôi qua đây đã được 4 tháng,đã quen với cuộc sống mới,quen được nhưng người bạn mới.
Thằng Ô Dù cùng với thằng Múa Cột là 2 người bạn thân nhất của tôi ở nơi xa lạ này.Nó là người Hà Nội,tính tình cũng quái dị không kém thằng kia.Cho nên sau này khi dọn ra ở riêng với 2 đứa chúng nó,mỗi lần bọn tôi cãi nhau là cái nhà loạn lên,đủ thứ tiếng,y như là chiến tranh 3 miền đất nước vậy.
Nếu như thằng kia coi game là sinh mạng,thì với thằng này,anime và những bản nhạc cổ điển là cuộc sống của nó.Chỉ khác ở chỗ là nó biết thích con gái,thằng kia thì thậm chí đưa mắt nhìn cũng không thèm.Khi đã thân nhau rồi,nó kể với tôi hồi học cấp 3,nó cũng thích 1 cô bạn cùng trường,yêu nhau 3 năm trời,tình cảm sâu đậm.Nhưng vì lý do gì đó mà nó không muốn nhắc đến,thế là chia tay.Nó chán nản nên đi qua đây học.Tôi cũng kể nó nghe về chuyện của tôi,về em và về cuộc đời.Lần đầu tiên tôi thấy mắt nó rơm rớm,nó bảo làm nó nhớ lại chuyện ngày xưa,rồi lúc nào cũng ủng hộ tôi tìm lại em.
Ở đây lúc rảnh rỗi,cuối tuần chúng tôi lại tụ tập lại chơi game đến sáng,rồi lăn ra ngủ.Không thì đi lên núi cắm trại,đi nướng đồ ăn.Nói chung cuộc sống cũng khá dễ chịu,thoải mái.Mỗi tội ở đây lớn quá,không có xe đi thì mệt lắm,y như ở Việt Nam mà không có xe máy là cụt giò.Tiếc là thằng nào cũng làm biếng,không có bằng lái,rồi thấy mấy đứa kia lái xe hay bị phạt lung tung nên đâm ra nản.
Văn hóa phương Tây nó rất khác biệt,tuy không phải phân biệt chủng tộc gì,nhưng tất nhiên chúng tôi không được hưởng lợi ích nhiều như người bản xứ,và đôi khi không được đối xử công bằng trong 1 vài trường hợp.Chuyện yêu đương thì nhăng nhít đầy ra đường,mấy đứa kia thằng nào cũng kiếm 1 em về ở chung.Từ lúc dọn ra với 2 anh chàng lập dị kia,cái nhà bọn tôi lúc nào cũng chỉ có 3 thằng đực rựa ngồi chình ình ra 1 đống. Chúng tôi mỗi đứa 1 tính,thường xuyên cãi nhau.Chúng nó chỉ đồng quan điểm khi cùng nhau trấn lột thuốc của tôi thôi.
Nhiều khi nhìn cái cảnh đó phát nản.Bước vào nhà,thằng Múa Cột ngồi trên bàn,mắt dán vào màn hình, 1 tay rê chuột,tay kia gõ bàn phím lách cách.Thằng Ô Dù thì nằm trườn trên sa lông,cầm quyển anime mới xuất bản,gật gù theo tiếng nhạc cổ điển.Tôi thì không biết làm gì,không say mê game,không yêu nhạc cổ điển,đành lủi thủi ngồi hút thuốc.
Ban đầu thì không sao,6 tháng,1 năm,2 năm rồi.Ngày nào cũng nhìn cái cảnh đó.WTF!!??
Thế là đành ra ngoài 1 mình,dạo này tôi lang thang khắp nơi.Hết lượn lờ ở trung tâm mua sắm,lại đi ngắm cảnh 1 mình,lủi thủi lên trường,lủi thủi về nhà,sống như 1 cái máy.
Bấy lâu nay tôi vẫn không có chút tin tức gì về em,tôi luôn nhớ đến em,nhớ khuôn mặt và nụ cười của em.Tôi ngủ không ngon giấc được,có vẻ vì hút thuốc lâu rồi nên người dần yếu đi.Nhiều đêm giật mình tỉnh giấc,đôi khi ước gì trước giờ là giấc mộng,chỉ là mộng thôi để giờ này em vẫn còn ở bên tôi như ngày nào.Tôi lại lẳng lặng châm lửa……
………………………………..
Một sáng nào thức dậy,
Ước gì quên được nhau.
Như tình là gió thoảng,
Như tình là chiêm bao.
…………………………………
Thế rồi cho đến 1 hôm,tự dưng tôi thèm cái cảm giác được say sưa,được giải sầu,vô thức đặt chân vào bar rượu đó và gặp được em,cô mèo con ngang bướng của tôi – Tiffany.
Chapter 15: Nothing at all.
Reng….reng…..
Tiếng chuông điện thoại đổ dồn…..
Holy shit ! Cái gì thế này?Tôi vươn người khỏi cái chăn với tay lấy cái điện thoại.
“Hello….?”
“Giờ này mà còn ngủ à?Lười biếng thế?”
Tôi cố mở mắt ngước nhìn đồng hồ….
“Mới có 12 giờ sáng thôi nữ hoàng….Đêm qua thức làm assignment…..Mới ngủ được chút là bị phá…..” tôi cằn nhằn.
“Hôm nay anh rảnh không?”
Tôi suy nghĩ một lát,ừ hôm nay có lớp buổi chiều,mà cũng cuối tuần rồi,đằng nào ngày mai chẳng nghĩ,nhờ chúng nó điểm danh giùm cũng được.Để xem có chuyện gì đã.
“Hôm nay anh có lớp.Có gì không?”
“Thế hôm nay anh bận rồi à?” giọng em xìu xuống.
“Nghỉ cũng được.Mà có chuyện gì không đã?”
“Đi chơi…..”
“Trời,để tối cũng được mà…”
“Không,bây giờ cơ.”
“Sao hôm nay sớm vậy,mọi khi mình toàn hẹn buổi tối mà?”
“Hỏi nhiều quá…..Có đi không?”
“Vâng vâng,chưa gì đã gắt lên.Thế mấy giờ?”
“2 tiếng nữa nhé.”
“Trễ chút nữa đi.”
“Sao thế?”
“Nướng thêm chút nữa…..”
“Không trả giá,đúng 2 tiếng nữa,không đến tôi dẹp anh luôn….” Em cúp máy cái rụp.
Lại là cái giọng điệu chua ngoa đó,đến phát mệt,dẹp thì thôi vậy,bộ cần lắm sao?
Tôi tiếp tục trùm chăn kín mít,định bụng ngủ tiếp.Nhưng nhắm mắt lại,tưởng tượng ra gương mặt giận dỗi của em khi tôi không đến,tôi chợt phì cười.Lết khỏi giường,tôi vươn vai mệt mỏi,2 ngày ngủ được 5 tiếng,mai phải ngủ bù,không thì tiêu chắc…
…………………..
Đến chỗ hẹn,tôi tìm mãi không thấy em đâu,định lấy điện thoại ra gọi thì bất chợt từ phía sau 1 đôi bàn tay nhỏ nhắn che lấy 2 mắt tôi lại.
“Tìm gì đấy? ^^ “
Hóa ra em biết tôi đã đến và cố tình núp đâu đó,làm mất công tìm nãy giờ.
“Tìm người.” tôi mỉm cười đáp.
“Tìm ai?”
“Một cô mèo con đi lạc,chắc bị ai bắt cóc rồi.”
“Mèo cái đầu anh.”
Tôi nhẹ nhàng gỡ tay em xuống,đưa lên môi hôn một cái,mùi nước hoa thoang thoảng thật dễ chịu.
Em rụt tay lại,xoay người ra sau tôi thấy em đang làm vẻ hờn dỗi.Đôi môi hồng xinh xắn cong lên nhìn muốn cắn cho một phát.
“Sao?Hẹn anh ra gấp thế có chuyện gì?”
Em không trả lời,vẫn làm cái vẻ mặt đáng ghét đó.
“Gì nữa đây nữ hoàng?”
“Anh trễ….6 phút.”
Tôi muốn té ngữa.
“Trời,làm gì mà tính từng phút ghê thế.Cho anh thời gian tắm rửa nữa chứ.”
“Không biết,xin lỗi đi.”
“Rồi rồi,xin lỗi mèo con.Sợ thật.” tôi đưa tay vuốt nhẹ má em.
“Đi thôi….” Vừa nói em vừa nắm tay tôi kéo đi.
“Đi đâu vậy?”
“Cứ đi theo em.” Em mỉm cười thật tươi.
Hôm nay em mặc 1 cái váy màu trắng tinh,để tóc xõa.Nhìn từ phía sau,mái tóc em bồng bềnh trong gió,váy áo phất phơ,cứ như là một cánh bướm trắng đang bay lượn giữa cánh đồng hoa.Tôi cảm thấy rạo rực trong lòng,hôm nay em đẹp quá,vẻ đẹp ngây thơ tinh khiết đến khó tả.
Chúng tôi bước vào nhà hàng,kéo ghế cho em ngồi xuống,tôi hỏi:
“Hẹn anh ra gấp vậy chỉ để đi ăn thôi à?”
“Anh không muốn đi với em sao?” ánh mắt em dò xét.
“Không phải,chỉ là…”
“Thưa anh chị dùng gì?” cô hầu bàn cắt ngang lời của tôi.
Sau khi gọi món,chúng tôi tiếp tục nói chuyện.Tôi thường nói em cười rất đẹp,tại sao không cười thường xuyên hơn,cứ giữ cái vẻ mặt lạnh lùng kênh kiệu ấy trông thật khó gần.Mỗi khi như vậy em lại cong môi lên:”Kệ tôi.Không thích cười.” Nhưng hôm nay em cười thật nhiều,trông em cứ như là một bông hoa dưới ánh nắng ban mai,hồn nhiên,trong sáng.
“Sao hôm nay em cười nhiều thế?”
“Không phải anh thích em cười à?” mắt em tròn xoe,nhấp nháy nhìn tôi.
Tôi vốn quen với ánh mắt lãnh cảm của em thường ngày,hôm nay nó thật lạ lẫm,nó khiến tim tôi đâp nhanh hơn.
“Không,anh thích lắm.Từ nay cười nhiều hơn nhé.”
“Em…chỉ cười với anh thôi…” đôi má em ửng hồng.
Bất chợt tôi cảm nhận được tâm hồn tôi đang dâng lên điều gì đó khác lạ.Con tim của tôi không phải là bãi cát vàng trên biển,dễ dàng in dấu nhưng cũng dễ dàng xóa sạch sau một cơn gió.Trải qua nhiều biến cố,sóng gió cuộc đời,nó trở nên chai sạn biến thành một tảng đá,trơ trơ trước mọi nắng mưa cảm xúc,nhưng giờ đây lẽ nào nó đang được em khắc lên những dòng chữ mãi không thể phai mờ ???
Sau món tráng miệng,em nói nhỏ gì đó với cô hầu bàn,cô ta gật đầu rồi trở vào trong.Tôi thắc mắc hỏi nhưng em chỉ tủm tỉm cười,làm tôi càng thêm tò mò hơn.Lát sau cô ta mang ra 1 chiếc bánh đặt xuống bàn,tôi nhìn dòng chữ trên đó:”Happy birthday to Alan.”Tôi sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình….Mấy năm gần đây,với tôi ngày này cũng bình thường như bao ngày khác,dần dần ngay cả bản thân mình cũng quên mất.Đang ngạc nhiên thì em cất giọng hát:
“Happy birthday to you,happy birthday to you…..Happy birthday to Alan,happy birthday to you.” Em vừa hát vừa vỗ tay,đôi mắt tròn xoe,cái miệng xinh xinh,sao hôm nay em đáng yêu đến thế.Nhìn em tôi ngẩn người ra,đờ đẫn như thằng khờ.
“Này,thổi nến đi chứ.Sao nhìn chằm chằm người ta vậy?” vẫn là đôi mắt chớp chớp đầy vẻ ngây thơ đó,cứ như là em đang dùng mắt nói chuyện với tôi vậy.
“Đừng dùng ánh mắt đó cười với anh.”
“Hử?”
“Nó làm tim anh đập nhanh hơn.”
“Vớ vẩn…..Cầu nguyện rồi thổi nến đi kìa….” Em đỏ mặt.
Cầu nguyện à?....Mong sao những người thân yêu của tôi luôn mạnh khỏe,mong sao tôi sớm gặp lại Tiểu Lợi….Một suy nghĩ thoáng qua trong đầu tôi….Phải rồi,mong sao tôi luôn được nhìn thấy nụ cười,ánh mắt ngày hôm nay của em.
“Phù….ù…ù…..”
Cám ơn em,mèo con……Cám ơn em nhiều lắm………….
………………………….
Trong quán bar quen thuộc,
“Này,chơi trò chơi đi.” Em lè nhè lay lấy tay tôi.
“Chơi trò gì?”
“Năm,mười.Ai thua bị phạt rượu và búng tai…” hơi men làm khuôn mặt em ửng hồng,nổi bật lên giữa làn da trắng muốt.
“Ok”
………….
“Anh thua rồi.Uống đi,mau lên….”
“Ực.”
“Đưa tai đây….”
“Chóc !”
“Đau,mạnh tay thế.”
“Hì hì…” em cười có vẻ thích thú lắm.
“Chơi lại nào…”
………..
“Em thua rồi.”
Em nốc hết một hơi,dưới tác dụng của rượu,dôi mắt và khuôn mặt em trở nên quyến rũ lạ kỳ,ừ,chả phải tôi đả nói sao,emsở hữu sức thu hút mạnh mẽ,một vẻ đẹp bí ẩn.Đang mãi chìm trong suy nghĩ vẩn vơ thì…
“Chóc !”
“Ê,ăn gian quá vậy?Em thua sao lại búng tai người ta?”
“Ha ha…” em ôm bụng cười nắc nẻ.
“Không chơi nữa.” tôi tỏ vẻ cáu giận
“Chơi đi,chơi tiếp đi mà…..đi….”
Em lay mạnh tay tôi,cái mỏ chu lên rồi cười hì hì.
“Rồi,nhưng không được ăn gian nữa.”
“Biết…rồi…mà.”
Hôm nay,em như một cục nam châm,hút hết mọi ánh mắt về phía mình ,từ anh bồi bàn đến những người khách quen đều như vậy.Quả thật em như con người khác,không còn là một tảng băng lạnh cóng,mà là một bông hoa xinh đẹp biết nói biết cười,không ai có thể cưỡng lạisự thu hút đó,tôi cũng không ngoại lệ…
……………………….
“Chơi….tiếp….đi….ợ.” em loạng choạng.
“Chơi cái gì mà chơi,say bét nhè ra.Người ta đóng cửa rồi.Đi được không đấy?” tôi dìu lấy em bước ra khỏi cửa.
“Em…chưa…say…”
“Chờ chút,anh bắt taxi đưa em về..”
“Ợ…trễ quá rồi…Híc...Nhà khóa cửa rồi…Không về nhà đâu…” em lắc đầu,xua tay.
“Chứ bây giờ đi đâu?”
“Đi…chơi…tiếp đi.”
“Say mềm ra mà còn đòi chơi.Về nhà anh nhé?” tôi buộc miệng,chắc em lại nổi nóng lên nữa đây.
“Ừ….Đi đi……”
“Em nói gì?” tôi sợ mình nghe nhầm.
“Thì….đi về nhà….anh….Bộ không nghe à?” em nhéo tay tôi rồi lại tiếp tục cười lớn.
“OMG.Rồi,đi nào…..”
Em bước đi lảo đảo.Quàng tay qua eo em,tôi cảm nhận được hương thơm dịu nhẹ của mái tóc,mặt em kề sát bên mặt tôi,thỉnh thoảng em xoay người sang thì thầm gì đó,hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi.Chút nữa có khi nào….. Tự mình trấn tĩnh,tôi xua đi cái tư tưởng vừa mới thoáng qua trong đầu ấy.
“Ọe…Ọe…”
“Trời ơi,coi chừng trúng người anh.”
Tôi thở dài.Ôi,sinh nhật…..
……………………..
Dìu em về đến nhà,có vẻ em đã tỉnh ra được 1 chút.
“Sao?Có vào thật không?” tôi hỏi lại.
Vẫn ôm chặt lấy tôi,kéo nhẹ tay áo,em lí nhí: “Vào…đi..”
“Cạch…”
Tôi mở cửa vào nhà,khuya rồi,hai thằng lập dị kia đi ngủ hết,cả căn nhà im phăng phắt.Dìu em vào phòng,đặt em nằm xuống giường,đắp mền lại kĩ càng,tôi cởi cái áo dính đầy rượu và nước ói của mình quẳng vào phòng vệ sinh.Mở tủ lấy bộ chăn gối dự phòng,thở dài bước ra cửa.Sinh với chả nhật….
“Alan….”
“Gì nữa đây nữ hoàng?”
“Lại đây…” em nằm trên giường,vươn tay vẫy vẫy,ngực em phập phồng theo từng nhịp thở.
“Sao nào?” tôi cúi người xuống.
Bỗng nhiên em kéo đầu tôi xuống,mất đà,tôi úp mặt vào ngực của em,tôi cảm nhận được sự mềm mại đằng sau lớp vải mỏng manh kia,nghe được cả tiếng đập của con tim trong lòng ngực,càng lúc càng nhanh.Những nón tay thon mềm,nõn nà luồn vào tóc tôi.Em xoa đầu tôi rồi cười:
”Ngoan,ngoan…..hì hì.”
Tôi ngước mặt lên.Nhìn vào mắt em.Em không cười nữa,đôi mắt em mơ màng,môi em khép hờ,hơi thở em trở nên gấp gáp hơn,cả tôi cũng vậy.
“Tiff….” Tôi gọi tên em trong tiếng thở dồn dập.
Em nhắm mắt lại,ngẩn đầu lên đợi chờ,đôi môi hồng khẽ mấp máy khép hờ.Lúc này ngọn lửa trong lòng tôi đã bùng cháy dữ dội,thiêu đốt từng tế bào,không thể kiểm soát được nữa.
Tôi không nghĩ nhiều,mặc kệ tất cả,lao vào em.Cả hai trao cho nhau một nụ hôn mãnh liệt,nồng nàn,lưỡi tôi và em hòa quyện vào nhau.Em ghì chặt lấy cổ tôi,rồi bắt đầu thở mạnh hơn khi tôi liếm nhẹ vành tai của em,hơi thở nóng ấm còn mang hương rượu phả dồn dập vào tai em.
Tôi đưa tay qua chiếc váy trắng tinh khôi của em,luồn vào trong khám phá…
“Ư.Ư….” em cong người rên lớn khi tôi chà xiết mạnh dần bên trong váy,nhưng không chống cự...
Môi tôi từ trên mặt em,lướt dần xuống cổ,rồi dừng lại ở ngực.Người tôi nóng ran lên,từng thớ thịt căng ra,tôi lần mở hết hàng nút rồi giật tung cái áo lót ném xuống đất.Cả bầu ngực căng tròn sức sống của em giờ hiện ra trước mắt tôi.Khuôn mặt em lấm tấm những giọt mồ hôi,dưới ánh đèn ngủ mờ mờ,em càng xinh đẹp,lộng lẫy hơn bội phần.Tôi đưa tay xoa nhẹ rồi vục mặt vào ngực em,hít hà lấy cái hương thơm dịu dàng đặc trưng của da thịt ,nó mát rượi và ngọt ngào.
Tôi cởi nốt chiếc quần nhỏ của em ra,dùng tay thay thế nó,ôm trọn lấy phần kín đáo nhất của người con gái,tôi đưa tay vào,rồi lại vuốt ve mơn trớn.Em không chịu được nữa,ghì chặt lấy cổ tôi mà gọi:
“Anh….anh…..”
Từng mảnh quần áo của chúng tôi được vứt hết xuống sàn,em vẫn rên khe khẽ,hình như có lực hút vô hình làm người tôi và em dính sát vào nhau.Cả thân thể nóng bỏng của em giờ nằm gọn trong vòng tay tôi,giữa hai người không còn khoảng cách,cũng không có gì ngăn cản,ngực chúng tôi áp sát vào nhau,cà hai con tim dường như cũng cùng hòa chung nhịp đập..Tôi từ từ tiến vào người em,cảm giác nóng ấm,chật chội bao bọc khắp thân thể.Từng chút,từng chút một rồi đẩy mạnh bất thình lình…
“Ư…á..đau…nhẹ…ưm…”
Câu nói của em bị ngăn lại bởi nụ hôn của tôi,một nụ hôn khát khao cháy bỏng cho khoảng khắc tình ái vĩnh cửu.
Hai hàng lệ em tuôn trào,tôi nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt của em,từ từ cảm nhận sự ngọt ngào từ những giọt nước mắt trên gương mặt kiều diễm.
Lát sau,em có vẻ đã quen dần với sự xâm nhập của người lạ.
“Còn đau không?” Tôi vuốt tóc em,nhẹ nhàng hỏi.
Em không trả lời,khẽ lắc đầu e thẹn.
Tôi bắt đầu di chuyển,mỗi lần tôi cử động là em lại rên lên to hơn,hai tay ôm chặt lấy người tôi,ưỡn người lên đón nhận.Đôi môi hồng căng mọng liên tục phát ra tiếng kêu gào,rên rỉ theo bản năng,véo von mà uyển chuyển,lúc thăng lúc trầm,hòa cùng tiếng thở dốc của tôi tạo thành khúc nhạc xuân tình bay bổng.
Động tác của tôi ngày càng mạnh mẽ hơn,gấp gáp hơn,em bấu chặt vào lưng tôi,la lớn….
Tôi cảm giác có một dòng điện cực mạnh,đang chạy dọc sống lưng,trong chớp mắt truyền lên đến não,tất cả cảm xúc tuôn ra ngoài,tràn vào người em.Em rên thật to,hạ thể run lên bần bật.Vòng eo nhỏ nhắn của em không ngừng lắc mạnh,cặp chân thon dài quắp chặt lấy hông tôi,tay vẫn ghì chặt lấy vai.Bên trong của em không ngừng co bóp mãnh liệt,cả hai mồ hôi nhễ nhại,thở dốc,giây phút đó chúng tôi như hòa tan vào nhau…
Tôi chống cằm,say sưa ngắm nhìn,gương mặt em đỏ hồng,hơi thở đứt đoạn,hai hàng mi cong cong khép hờ như cánh quạt nhỏ.Em dụi đầu vào ngực tôi ngoan ngõan,đầy vẻ yêu thương.Hình như em đang rất hổ thẹn,ngay cả nhìn tôi cũng không có can đảm.
Ôm nhau một hồi,cảm xúc trong tôi lại bừng lên.Cảm nhận được điều đó,thoáng ngạc nhiên,em mệt mỏi cất tiếng:
“Á…Lại nữa sao…Anh….Còn đau lắm…”
Tôi mặc kệ lời em nói,xoay người em nằm sấp xuống giường,nhìn đôi mông căng tròn của em nhấp nhô theo từng nhịp thở,tôi lại tiến vào.
“Á…Đừng mà...Hự……”
Đêm đó,bao nhiêu cảm xúc tôi dồn nén,chất chứa bấy lâu nay đều trút hết vào em.Khắp căn phòng giờ đây không chỉ còn mùi rượu nồng nặc,thay vào đó là bầu không khí đầy nhục dục.Trong đêm tối tĩnh lặng,chỉ còn tiếng máy lạnh chạy êm đều hòa cùng tiếng thở dốc,tiếng rên rỉ và âm thanh đặc trưng của những lần giao hoan cuồng nhiệt….
Đêm đó là đêm mà tôi không bao giờ quên được.Trên tấm ra trải giường trắng tinh,lưu lại một chút máu hồng…
………………
Trời đã sáng,những tia nắng đầu tiên đang rọi vào cửa sổ,tôi mở mắt nhìn sang bên cạnh,em gối đầu lên tay tôi,khẽ nép vào ngực.Lúc em ngủ thật dễ thương,đôi mắt nhắm hờ,khuôn mặt hồng hào vẫn còn thoáng chút ngại ngùng của đêm qua,ngực em phập phồng theo từng nhịp thở đều đặn.Trông em cứ như một thiên thần đang say giấc mộng.
Tôi ôm lấy em,hôn nhẹ lên trán.Em thức giấc,khẽ dụi mắt,bĩu môi tinh nghịch,giống như môt chú mèo con bị đánh thức bất thình lình.Em là con mèo nhỏ đáng yêu của tôi.
“Em dậy rồi sao?” tôi hỏi trong khi tay vẫn xoa lấy bờ vai tròn trịa của em.
“Ừ.Nhưng mà ngủ chưa sướng.…”
Em vừa nói vừa nũng nịu dụi đầu vào lòng tôi,dịu dàng hiền lành.Vuốt nhẹ mái tóc suôn dài,tôi nói:
“Lúc nào cũng ngoan như vậy có phải hơn không?”
“Xì” em nhéo tôi 1 cái rõ đau.
“Gì thế?Mới vừa khen xong…”
“Anh đó nha.Đáng ghét lắm.”
“Sao?”
“Giờ vẫn còn….ê...” em thủ thỉ.
Tôi hôn lên má em rồi mỉm cười,môt nụ cười thật tươi,đầy vui vẻ,không âu lo.Nụ cười mà tôi đã đánh mất từ lâu rồi.
“Em…đi tắm trước.”
“Tắm chung nhé?”
“Dẹp đi…”
“Ha ha..”
Em đỏ mặt,gom lấy áo quần chạy nhanh vào nhà vệ sinh.Tôi nhìn theo em mà lòng yêu thương vô hạn.Mở bao thuốc,tôi châm lửa….”Tách”.Có lẽ nào,anh lại phải buông em ra lần nữa,Lợi Lợi.
………..
Chỉnh trang lại quần áo.em quay sang nhìn tôi:
“Anh còn mệt thì ngủ tiếp đi.Em gọi thức ăn sáng cho anh.”
Tôi hỏi:
“Còn em đi đâu?”
“Em đi về đây.”
Em khoác lấy túi xách,quay bước ra cửa.Tự dưng tơi cảm nhận được một tảng băng vừa xuất hiện,nó khiến căn phòng trở nên lạnh lẽo.
“Tiff…” tôi gọi với theo.
“Sao hả?” em xoay đầu lại.
Đúng rồi,chính ánh mắt đó,ánh mắt lãnh cảm thường ngày mà tôi nhìn thấy.Em làm sao vậy?Sao lại có sự thay đổi nhanh như thế.
“Em…làm bạn gái của anh nhé?” tôi ngập ngừng trong mong chờ.
Em đáp lại bằng cái lắc đầu nhẹ và nụ cười nhạt.Tôi thẩn thờ,lẽ nào em đã hối hận?Lẽ nào đêm qua chỉ là phút nông nổi của em thôi sao?
“Vì sao?” tôi vẫn cố hi vọng.
“Không vì sao cả.Như bây giờ có phải tốt không?”
“Nhưng mà…..”
“Em không cần anh chịu trách nhiệm.Bây giờ là thời nào rồi.”
Tôi nghe rõ từng câu từng chữ phát ra từ đôi môi xinh đẹp của em,chúng thật lạnh lùng,tàn nhẫn.
“Chúng ta….còn gặp lại nhau không em?” tôi hướng đôi mắt thoáng chút buồn bã về phía em cũng giống như khi xưa những cô gái khác thường dùng nó để nhìn tôi vậy.
“Khi nào anh rảnh thì gọi cho em.”
“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”
“Không là gì cả.” em lạnh lùng quay ra cửa.
“Rầm” cánh cửa đóng lại,em đi,bỏ lại tôi một mình với biết bao câu hỏi không lời giải đáp.
……………………………
Tắm xong,tôi mở cửa bước ra khỏi phòng.
“Giỏi đấy,kiếm đâu ra vậy?” thằng Múa Cột như mọi ngày vẫn ngồi trên cái bàn,mở miệng.
“Có kiếm gì đâu.” Tôi lắc đầu.
“Thôi đừng chối nữa,tao thấy rồi.”
“………..”
“Hai đứa bây xứng nhau đấy.Đi chung với nhau cứ như hai cục nước đá vậy.Đứa nào cũng mặt lạnh như băng.”
“…………”
“Hợp cái con khỉ.” Thằng Ô Dù ngồi trên ghế quát to,miệng đang nhai điếu thuốc.
Thằng Múa Cột thấy vậy,lặng thinh không nói gì.
……………..
“Ding…doong..”
Có tiếng chuông ,có phải em quay lại không?Tôi lao nhanh về phía cửa.
“Tôi giao thức ăn sáng.”
“Cảm ơn anh,bao tiền thế.”
“Có người trả rồi thưa anh.”
“Cám ơn.”
Tôi cầm bọc thức ăn nhanh,bước vào trong nhà…..
“Sướng chưa,tận tình hết biết,lại còn kêu cả đồ ăn sáng nữa.Người vừa đẹp lại vừa biết quan tâm,phải mà tao…..”
“Hừm !”
“….Rầm….” thằng Ô Dù bực dọc đạp cái ghế,bước ra khỏi nhà.
……………..
“Nó hôm nay ăn trúng gì à?Mới sáng sớm tự dưng nổi điên…”.
Không trả lời,tôi bước theo Ô Dù ra cửa.Nó xoay lưng lại miệng vẫn phì phèo nhả khói….
“Mày….”
“Im đi,mày làm vậy là sao?Mày đã quên Tiểu Lợi của mày rồi hả?Tao tưởng mày là người chung thủy,ai ngờ cũng là hạng Sở Khanh,thấy trăng quên đèn thôi.Cái thứ đồ ăn cơm ở bát mà còn dòm trong nồi….” nó tuôn 1 tràng khiến tôi im lặng.
Nó bực dọc quay bước hướng ra đường,vừa đi vừa lẩm bẩm.Tôi không trách nó,tình nó vốn bảo thủ quá mức,giận chút rồi lại đâu vào đó thôi.Đứng yên 1 chỗ hồi lâu,tôi suy nghĩ….Phải rồi,Lợi Lợi.Anh có lỗi với em.Điều nó nói đúng hay không?Chẳng lẽ mình thật sự trở về như khi xưa rồi sao?Trong mắt nó,mình tồi tệ như vậy à?
Lúc này trong đầu tôi còn vang lên một câu nói….
“Vậy bây giờ chúng ta là gì của nhau?”
“Không là gì cả…”
Chapter 16: Close friend.
“Bộp…..bộp…..bộp….”
Tôi đấm liên tục vào bao cát trước sân nhà,nó rung lên đều đặn theo từng nhịp ra đòn.Hai ngày nay tôi không gọi điện cho em,lúc nào trong đầu tôi cũng vang lên câu nói đó,một câu nói hững hờ đến vô cảm:
”Không là gì cả.”
Ừ,không là gì cả,có lẽ em cũng chỉ xem tôi như người qua đường mà thôi,một người bình thường như bao người trước đó đến tán tỉnh em vậy.Có chăng là tôi may mắn hơn họ một chút,nhưng mà chỉ chiếm được một thân xác không có linh hồn thì còn có nghĩa lý gì nữa.Em coi tôi là gì chứ,từ khi nào tôi phải cần người khác ban phát ân huệ cho như thế?Tôi tội nghiệp đáng thương đến vậy sao?Càng nghĩ tôi càng tức,nhịp độ những cú đấm,cú đá tăng dần…..
………………
“Phù….phù…”
Tôi ngồi lên bậc thềm,thở dốc.Lâu ngày không tập luyện,người yếu đi nhiều,cơ bắp tôi nhức mỏi,căng ra như sắp đứt.Với lấy chai nước,tôi nôc một hơi dài……
“Sao hôm nay có hứng ra tập thế?” một giọng nói quen thuộc vang lên.
Tôi xoay người lại thì thấy thằng Múa Cột đang mỉm cười,tay đang chỉnh lại vải băng…
“Không có gì…”
“Thằng Dù kể tao nghe rồi.” nó lẳng lặng ngồi xuống cạnh tôi.
“Mày đừng trách nó.Tính nó trước giờ vốn thế mà.”
“Tao không trách nó,nhẫm ra nó nói cũng đâu có sai.”
“Thế nào là sai?Thế nào là đúng?Chẳng qua là do bản thân mày suy nghĩ thôi.”
“Ừm…..”
“Sao hả cục nước đá,có hứng dợt 1 trận không?” nó vẫn thường gọi tôi như vậy.
“Ok” dứt lời tôi và nó bước ra sân.
“Luật thế nào?”
“Vẫn như cũ thôi,không đánh mặt,không đánh hạ bộ,còn lại chơi tất.” nó nhún vai rồi thủ thế.
“Được,đỡ nè….”
Cả hai lao vào nhau…..
…………………….
Chúng tôi ngồi bật ra,thở hổn hển,vơ lấy chai nước xối từ trên đầu xuống,người như tỉnh hẳn ra.Tôi đưa tay xoa những chổ đau buốt vừa trúng đòn khi nãy.
“Tao hết thời rồi,mày thì càng ngày càng tiến bộ….” tôi thở dài.
“Ha ha.Mày nhầm rồi.” nó cười lớn.
“……………”
“Đối kháng quan trọng tâm phải vững.Mày nôn nóng,lòng lại không tĩnh,ăn đòn là tất nhiên.” nó lắc đầu.
Tâm tôi đang dao dộng sao?Ừ,làm sao mà nó yên lặng cho được.Lúc nào tôi cũng cảm giác nó đang nổi sóng âm ĩ….
“Thuốc không?” tôi ngậm lấy điếu thuốc rồi hỏi nó.
“Ừ…”
“Tách”
“Tách”
……………..
“Phù….Sao hôm nay mày lại buông cái desktop ra thế,chắc sắp có bão lớn.”
Nó im lặng,trầm ngâm không nói gì.Rít một hơi dài rồi quay sang,nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn.
“Chắc bọn bây nghĩ cuộc sống của tao chỉ có game thôi phải không?”
“………….”
“Không sao,tao biết mà.Thực ra hồi đó tao không như vậy đâu.” Nó thở dài rồi bắt đầu kể…….
“Quê tao ở miền Trung,cái nơi luôn nắng mưa thất thường.Lúc thì bão lụt,lúc thì nắng cháy da.Hồi đó nhà tao nghèo lắm,khi còn nhỏ,tao chưa được biết đến mùi sữa bò là gì,cùng lắm thi thoảng là được uống sữa dê thôi.Nhà tao lại dông con,ngoài tao ra còn 2 đứa em nữa.Ông bà già làm lụng vất vả mới đủ lo cho 3 đứa tao.Cực lắm,nhưng mà tao có rất nhiều bạn.Ngày nào bọn tao cũng đá bóng trên những cánh đồng,chạy chân đất,không giày dép gì hết.Nhiều khi nóng rát hết bàn chân,bong da phồng rộp,vậy mà vẫn cười ha hả….”
Nói đến đó khuôn mặt nó trầm xuống,quăng đi cái tàn thuốc cháy xém cả đầu lọc khẽ đưa điếu thuốc khác lên môi,nó châm lửa rồi kể tiếp….
“Đến lúc tao học xong cấp 1,ông già tao nhờ liều lĩnh,băng rừng đốn cây rồi bán cho mấy thằng lái buôn,tuồn vào thành phố,sau đó có vốn,ổng mở rộng hơn.Nhà tao giàu lên nhờ cái nghề đốn gỗ lậu đó….Mà kể cũng hay,đời lắm thằng lạ.Cùng hoạn nạn có nhau được,vậy mà lúc có tiền,lại không cùng hưởng phước được.Hồi đó thân biết bao nhiêu,có cái bánh cả đám cũng chia nhau ăn,cùng nhau cởi truồng tắm mưa,tắm sông…Tao có tiền,không tiếc với bọn nó thứ gì,đi đâu tao cũng đãi,cũng trả,tao chỉ mong cả đám được vui vẻ….Vậy mà chúng nó coi tao như thằng ngu,thằng khờ,lừa gạt tao hết lần này đến lần khác….Tao biết chứ không phải không,nhưng tao vẫn mặc,tao không tính toán gì hết.Ấy vậy mà cũng không được.Riết rồi sau vài lần,chúng nó lại càng quá đáng hơn.Con người cũng có sức chịu đựng thôi,đầu tao cũng chứa não chứ đâu phải bã đậu….Vậy là tao không chơi với ai hết.Chỉ còn một mình…”
“Rồi thế nào?...” tôi hỏi,giọng cũng trầm buồn theo nó.
“Rồi thì tao bắt đầu chơi game,bắt đầu hút thuốc mỗi khi buồn.Tao không say mê gì đâu,nhưng mà trong thế giới ảo đó,tao thấy mình được tôn trọng,được đối xử chân thành.Thì cũng có khi bị gạt,bị lừa,nhưng mấy cái đó không đáng gì so với những gì tao trải qua.Tao quen nhiều người trong game,khi buồn thì cùng nhau chơi,thắng thì cùng cười,có khi thua cũng cười.Bọn nó không đòi hỏi gì ở tao hết,mỗi khi nhớ nhà,ngồi buồn một mình,kêu một tiếng là chúng nó lại sẵn sàng ngay.Nhưng mà tao không bao giờ đi gặp ai ngoài đời hết,thà giữ tình bạn trên game còn hơn là gặp để rồi thất vọng,để rồi mất hết tất cả….Lúc tao đi qua đây,tao dể lại ở nhà không chỉ là khí hậu thất thường,nắng gắt gió bão,mà còn cả những buổi đá banh chân đất,những lần uống nước sông no cả bụng và cả những người bạn tao từng trân trọng bằng cả tấm lòng….”
Nó ngước mặt lên nhìn trời,dường như đang nuốt nước mắt vào lòng,cố ngăn không cho cái thứ nước trong suốt ấy trào ra.Đặt tay lên vai nó,tôi đồng cảm….Vậy là trước giờ mình không hề hiểu cho nó,xin lỗi mày…..
“Vậy mà lúc mới gặp mày ở sân bay Hồng Kông,tao tưởng mày thân thiện lắm chứ.”
“Ờ,thì lúc đó thực ra tao đang ngồi nhớ nhà,thấy hối hận khi quyết định đi,tự nhiên nghe tiếng mẹ đẻ,nên mừng quá bắt chuyện thôi.”
“Vậy giờ mày có hối hận không?” tôi cười.
“Không!Thật ra những lúc chơi game cùng bọn mày,những lần đi xa cắm trại,cả những lần cãi nhau vì mấy chuyện vớ vẩn,tao đều thấy vui,nó mang lại cho tao cảm giác như ngày xưa vậy….”
“Cám ơn mày…” tôi nắm chặt vai nó.
“Cám ơn gì,mày với thằng Ô Dù không chê tao là thằng nhà quê,thằng lập dị,suốt ngày ôm cái máy,chịu ở chung với tao.Không chê tao là thằng vụng về,chỉ biết chiên trứng,chịu uống món canh mặn như nước biển của tao,tao vui lắm.”
Nghe đến món canh nước biển,cả tôi và nó cùng cười ha hả.
“Mà nè,tao nói cái này…”
“Sao?”
“Tao không sâu sắc như thằng Dù,tao chỉ là một đứa biết vui vẻ trong hôm nay thôi,chuyện ngày mai tao không nghĩ tới.Vấn đề trai gái tao không có kinh nghiệm,tao không có tư cách gì để nói mày.Nhưng mà với thân phận một thằng bạn,chỉ cần thấy mày vui là tao cũng vui.Dạo này mày không thấy mày vui hơn trước nhiều hả?Mày làm gì cũng được,mình sống làm sao mà cảm thấy vui,không hối hận là được rồi,đừng nghĩ nhiều cho phức tạp.Hiều không?”
“Ừ.”
“Nhà này vốn lạnh lẽo lắm rồi,đừng có làm cái mặt chầm dầm như suốt mấy ngày qua nữa.”
“Rồi,tao biết rồi…” tôi cười.
“À,hay thật.Một cục tao còn chịu được,chứ nếu hai cục chắc lạnh chết.Ha ha…” nó đột nhiên cười lớn.
“Là sao?Hai cục gì?” tôi thắc mắc.
“Nhìn ra ngoài kia kìa…” nó chỉ tay về phía trước.
Kia là bóng dáng quen thuộc,một làn da trắng hồng hào,một đôi mắt trong suốt thoáng vẻ ưu tư phiền muộn,một đôi môi luôn cong cớn mỗi khi cãi lại lời tôi,một người mà mấy ngày nay luôn làm tôi phải nhớ…
Em đang đứng bên bờ rào,mái tóc thề mượt mà bay bay trong gió,vẫn là khuôn mặt vô cảm mọi khi,nhưng tôi không còn cảm thấy nó lạnh lùng nữa,nó như liều thuốc mang đến cho tôi sự bình yên trong tâm hồn đang nổi sóng.
“Alan….” Em khẽ dịu dàng.
“A..A..l…a..n…Ngọt ghê ta ơi…” thằng Múa Cột vặn vẹo người,bắt chước giọng của em,cái điệu bộ của nó khiến em bật cười khúc khích….
“Thôi đi ông nội.” tôi quát nó.
“Ha ha..thôi tao đi vào…Nhớ đó,vui được cứ vui,đừng suy nghĩ nhiều…”
“Ừ,cám ơn mày.Bạn tốt.”
Nó nhìn tôi cười rồi mở cửa bước vào nhà.
Nó nói đúng,tại sao vui được mà không vui.Sống lạc quan,hạnh phúc là tốt nhất.Làm người đơn thuần một chút,suy nghĩ giản đơn một chút,cuộc đời sẽ đẹp hơn….Ngày xưa tôi đã từng hỏi bản thân mình,thế nào là bạn,còn thế nào là bạn thân.Có phải đơn giản chỉ quen nhau nhiều năm thì sau chữ “bạn”,chữ “thân” sẽ được mặc nhiên thêm vào?Bây giờ thì tôi đã hiểu,tình bạn đơn thuần chỉ là những người “chia ngọt” với mình trong lúc vui vẻ.Còn “bạn thân” thì lại khác,họ không nhất thiết là những người luôn luôn ở bên tôi nhưng lại xuất hiện mỗi khi tôi cần đến.Có thể họ không đòi hỏi tôi phải “chia ngọt” nhưng họ sẽ sẵn sàng “xẻ đắng,nuốt cay” cùng với tôi.Họ luôn ở bên cạnh tôi những khi tuyệt vọng nhất,đau buồn nhất và cho tôi những lời khuyên hữu ích.Vậy thì cám ơn mày,người “bạn thân” của tao…
………………………..
Từ đó,những buổi ăn sáng của em xuất hiện nhiều hơn,những đêm em bên tôi cũng nhiều hơn.Chúng tôi là gì cũng được,điều đó không còn quan trọng với tôi nữa.Em cứ làm điều mà em thích,tôi cứ làm điều mà tôi vui là được.Thằng Ô Dù dần dà cũng quen với sự có mặt của em trong căn nhà này,nó không còn khó chịu ra mặt như lúc ban đầu nữa.Khi em lâu ngày không đến thì nó lại hỏi,tôi ngạc nhiên thì nó bảo không có em,nhà vắng nhiều tiếng cười.Thằng Múa Cột thì thỉnh thoảng lại gật gù:”Hóa ra để riêng từng đứa thì lạnh,ghép lại gần thì lại ấm,cũng hay.”
Có lẽ nếu đem hai tảng băng,hai tâm rỉ máu ghép lại gần thì những vết thương lòng sẽ được hàn gắn,trở thành một mặt trời bé nhỏ.Em là niềm vui,là tia nắng ấm của anh,cô mèo con ương bướng…..
Ngày 18 tháng 10 năm 2010….
………………..
“Xin mời cô dâu chú rể đọc lời tuyên thệ.”
“…………………………………………………………”
Tôi vẫn tìm kiếm khắp nơi,anh đang ở đâu,anh có đến không?Mắt tôi dừng lại ở phía cửa,anh kia rồi,tuy cái mũ đã che mất khuôn mặt,nhưng lòng vẫn mách bảo cho tôi đó là anh.Không ai trong căn phòng rộng lớn này mang lại cho tôi cảm giác đó được.
“Cô dâu….cô dâu…”
Tôi vẫn im lặng,cả sảnh bắt đầu vang lên tiếng xì xầm.
Anh bỏ mũ xuống,nhìn tôi mỉm cười.Một nụ cười ấm áp.Hai giọt nước trong suốt từ từ lăn trên má tôi.Bên cạnh,một bàn tay nắm lấy tay tôi thật chặt:
“Tiểu Lợi,anh sẽ lo cho em suốt cuộc đời còn lại.”
Nhìn xuống dưới,anh gật đầu,qua ánh mắt đó,tôi hiểu anh muốn nói gì với mình.Tôi cất tiếng:
“Tôi,Du Tiểu Lợi,nguyện suốt đời chăm sóc lo lắng cho chồng tôi,anh Trần Hạo Minh.Dù cho giàu sang hay nghèo khổ,dù cho vui sướng hay bệnh tật,tôi đều ở bên anh,lo lắng cho anh,cùng anh đi đến hết đoạn đường đời.Mãi không đổi thay”
Mãi không đổi thay sao?Anh và tôi cũng đã từng nói với nhau như thế…
Anh cười hạnh phúc,khẽ đưa tay chào tạm biệt.Bàn tay ấy từng nắm chặt tay tôi,nguyện mãi không rời,vòng tay ấy từng ôm chặt lấy tôi vào lòng,nguyện suốt đời bên nhau,nay nó lại phải vẫy chào tôi lúc ly biệt.Bóng anh dần khuất xa……
Tạm biệt anh,Tử Lãng,mong anh hạnh phúc……
Chapter 17: A far Trip.
15/7/2010,
Một ngày trước sinh nhật của mèo con,tôi nhận được e-mail của Tiểu Lợi,em sắp đám cưới…
16/7/2010,
Hôm nay sinh nhật mèo con,nhưng tôi lại làm em khóc,….
20/7/2010,
Nắm lấy tay của Tiff,nhớ đến e-mail của Tiểu Lợi,lòng tôi đã có quyết định.
Lợi Lợi,anh chúc em hạnh phúc,vì anh đã tìm được người con gái của lòng mình rồi,lần này anh sẽ không buông ra nữa đâu,không bao giờ…….
………………………
“Thôi mình đi.”
“Đi đâu?” em thắc mắc.
“Đi ăn,hôm nay anh đãi…” tôi quay lại nháy mắt với em.
………………………..
“No quá.” Em xoa bụng,miệng thổi phù phù…
Tôi dí tay vào trán em trêu chọc:
“Ai bảo ăn nhiều vào.”
“Kệ em,sao anh cứ soi mói người ta thế.”
“Ăn nhiều sẽ biến thành heo mập đấy…Ha ha….”
“Chẳng sao cả,đã bảo kệ rồi mà….” Mặt em lộ vẻ cáu giận,nhìn như 1 đứa con nít,đáng yêu biết bao.
“Làm mặt xấu đáng ghét quá.”
Tôi hôn nhẹ lên đôi má bầu bĩnh của em.
“Sao hôm nay chủ động đến làm lành thế?Mọi khi toàn nằm ườn ở nhà đợi người ta sang không mà?” em nhấp nháy đôi mắt,làm bộ ra vẻ ngạc nhiên,có ý muốn trêu chọc tôi.
“Thế em muốn vậy à?” tôi mỉm cười.
“Ừ thì cứ vậy đi,ai thèm.”
“Thôi,anh chịu thua,đừng làm cái mặt đó nữa,dễ ghét lắm.”
“Kệ em,cứ thích làm đấy..”
“Này thì làm.” Tôi véo mạnh má em.
“Đau….Chết đi…”
“Ha ha….”
………………………………..
Mặc dù luôn tỏ ra vẻ ương ngạnh cứng đầu,nhưng thật ra em là 1 cô gái ngoan,biết nghe lời.Nói đừng ăn mặt hở hang,em lập tức thay đổi.Bảo mang giày cao gót sẽ hại chân,em liền chuyển sang xăng đan hoặc dép lê.Biết tôi không chịu được mùi nước hoa quá nồng,em chỉ dùng loại nhẹ,hoặc thậm chí không dùng.Nói chung em không có gì đáng chê trách cả,mọi thứ đều tốt,ngoại trừ cái tính khó hiểu,sớm nắng chiều mưa…
Thực lòng tôi rất muốn em chính thức làm người yêu của mình,nhưng mỗi lấn nhắc đến,em lại lắc đầu.Nếu em chỉ xem tôi qua đường,có người con trai khác thì tôi cũng hiểu được,nhưng mà không hề.Với những người khác,em đều lạnh lùng vô cảm,hệt như cái lần đầu chúng tôi gặp nhau.Em cho tôi tất cả,không đòi hỏi điều gì ở tôi.Tôi cảm thấy quá thiệt thòi cho em,nhưng anh phải làm sao hả em?Chẳng lẽ chúng ta cứ như thế này mãi?
………………..
“Alan…”
“Sao?”
“Nói cho em biết,hình xăm trên vai anh là gì được không?” em dịu dàng dụi đầu vào vai tôi.
“Chữ Ai Cập cổ.”
“Nó mang ý nghĩa gì vậy?”
“Không có gì đâu.”
“Anh không muốn nói sao?”
“Là một cái tên….” Tôi thở dài.
Em không hỏi nữa,mắt em dường như thoáng buồn,hướng về phía xa xa,nơi hoàng hôn đang buông xuống những giọt nắng vàng sẫm cuối chiều,bóng hai đứa in lên bãi cát trắng.Trong ánh tà dương,chúng tôi nắm tay nhau đi chân trần trên nền cát ẩm lạnh,thanh thản và bình yên.Từng đợt sóng nối đuôi nhau vào bờ,tung bọt trắng xóa,mặt trời đỏ rực như hòn đá lửa,từ từ chìm xuống nước,cả mặt biển như biến thành màu vàng óng.Những cơn gió mát rượi từ xa thổi đến….gió từ những miền đất lạ…gió cuốn tóc em lõa xõa trên gương mặt,em và cảnh hoàng hôn dường như hòa làm một,tạo nên một bức tranh nên thơ,lãng mạn.Khẽ đưa tay vuốt mái tóc em,tôi hôn nhẹ lên trán,em đừng buồn,anh đã quyết định không bao giờ để những giọt nước mắt long lanh trong suốt kia xuất hiện trên gương mặt em thêm một lần nào nữa.Anh hứa…
21/7/2010
“Tiểu Lợi,
Anh sẽ sang dự đám cưới em.Chuyến bay của anh đáp xuống lúc 19 giờ 20,ngày 5/10/2010.Không cần ra đón anh,anh sẽ ở khách sạn tự mình đi chơi vài ngày trước,sau đó đến dự tiệc cưới của em.Chúc em luôn hạnh phúc.”
“Click !” tiếng bấm chuột vang lên một cách dứt khoát như là quyết định của tôi vậy.
“Your message has been sent…”
Tôi bình thản châm điếu thuốc,khói trắng bay khắp phòng,nếu là khi trước thì chắc tôi sẽ nổi khùng,sẽ đập phá hoặc gào thét như điên,nhưng bây giờ tôi thấy lòng mình thật nhẹ nhõm.Có lẽ đã đến lúc anh buông tay rồi phải không,Lợi Lợi.Thật lòng anh chúc phúc cho em.Người ta nói cầm lên được thì bỏ xuống được,mặc dù không nỡ và có chút xót xa nhưng anh vẫn làm vậy để em được hạnh phúc.Anh không giận em đâu,em mãi mãi là Tiểu Lợi,là người con gái đầu tiên anh yêu,trong tim anh luôn có chỗ dành cho em.
…………………
Một ngày tháng 9 năm 2010
Một ngày như mọi ngày,tiếng nhạc cổ điển và tiếng gõ bàn phím kèm tiếng click chuột vẫn đều đặn vang lên trong phòng khách.
“Này bọn bây,tháng sau tao đi vài ngày,không có ở nhà nhé….”
“Đi đâu?” hai đứa nó hỏi.
“Trung Quốc.”
“Thế à?Sang đó làm gì?Tìm người cũ à?” thằng Ô Dù gấp quyển truyện lại,ngước đầu lên hỏi,tiếng nhạc im bặt.
“Còn cục nước đá kia của mày?” Múa Cột cũng ngừng gõ.
“Sang đó dự đám cưới của nó….”
Dứt lời,tôi ra ban công ngồi xuống,châm lửa….Hai đứa nó cũng bước ra theo,không khí bây giờ thật im lặng.
“Mày có buồn không?”
“Buồn thì tất nhiên là có,nhưng biết làm sao được?Miễn sao người ta hạnh phúc thôi mà…”
“Tao hiểu,tao cũng đã như mày vậy.Có những chuyện mình không thay đổi được.” Ô Dù trầm giọng xuống.
“Không sao,mày vẫn còn em nước đá kia mà.Đa tình cũng sướng phết.Tại tao xấu trai không dám mơ cao,không thì…..”
“Mẹ,đa đa con khỉ.Làm người không chung thủy thì đốn mạt lắm.Đồ ngu…”
“Làm cái đíu gì gắt lên thế?Không được vậy nên ganh à?”
“Ganh cái đầu mày.Im mẹ đê…”
“Mày…”
Cái cảnh này xảy ra thường xuyên như cơm bữa,kể cũng hay,mỗi đứa một tính,đứa nào cũng nóng như lửa,vậy mà mới sáng cãi nhau buổi chiều đã làm lành hùa nhau trấn lột thuốc của tôi.
“Bọn bây có im giùm được không?” tôi gắt lên.
Hai đứa nó im bặt….
“Thôi xin lỗi,mày đang buồn mà bọn tao không giúp được gì.Tao chỉ có thứ này thôi.” Ô Dù đặt tay lên vai tôi,tay kia thò vào túi móc ra điếu xì gà,thứ mà nó coi quý hơn vàng,chỉ thua mỗi anime và nhạc thôi.
“Cám ơn mày…”
“Mà hỏi thật,mày có thương con Tiff không?”
“Có.” Tôi trả lời không chút do dự.
“Ráng giữ gìn,tao ủng hộ mày,xin lỗi chuyện hồi đó…”
“Đó,thấy chưa,tao nói rồi mà.Cục nước đá xinh vậy,đến tao còn mê….”
“Mẹ,quan trọng vẻ bề ngoài thế?”
“Hay nhỉ,cứ mở miệng ra là làm như cao thượng lắm.Thế mày lấy Thị Nở làm vợ đi nhé..”
“Tao không có ý đó.Làm gì mà sồn sồn lên thế?”
“Chứ ý gì,ỷ là The Lord rồi muốn hút gì cũng được à?”
“Mẹ mày…..”
“………”
…………….
Cuộc chiến lại tiếp tục.Nhưng kể ra nếu mà không có hai thằng nó,mỗi ngày mà không nghe được chúng nó đấu đá,chửi rủa nhau thì cũng nhớ lắm.Căn nhà này sẽ buồn chán,tĩnh lặng biết bao….
4/10/2010
Tôi mở cửa phòng,kéo theo cái va ly bước ra,hai thằng bạn lập dị của tôi đã ngồi sẵng ở phòng khách từ bao giờ.
“Mày…” thằng Múa Cột lên tiếng.
“Sao hả?”
“Cầm lấy” nó đưa tôi một xấp tiền.
“Làm gì đấy?” tôi ngạc nhiên.
“Giữ lấy qua đó mà dùng…”
“Thôi,tao có tiền mà.” Tôi lắc đầu.
“Được rồi,tao biết mày đâu còn bao nhiêu,mua vé máy bay mắc lắm…”
“Nhưng mà….”
“Cứ cầm lấy,tao không có xài nhiều.Ngày nào cũng trứng chiên với canh nước biển thì cần gì nhiều.Mày cũng nói rồi,nhà tao nhiều gỗ lắm mà.” Nó cười lên ha hả.
“Cám ơn mày.”
“Này.” Thằng Ô Dù cũng bước tới,chìa thêm 1 xấp tiền ra.
“Sao nữa vậy trời,đủ rồi….”
“Cầm đi,qua đó đi chơi cho thỏa thích để đỡ buồn.Mày hay chọc nhà tao nhiều xi măng lắm mà.” Nó nắm lấy tay tôi,dúi tiền vào.
“Cám ơn hai đứa bây.Cám ơn nhiều lắm.”
Tiền bạc vật chất sẽ không thể nào mua được những thứ tình cảm đáng quý này,bây giờ tôi đã hiểu vì sao ngày xưa Lợi Lợi lại nói như vậy.Tôi khoác lấy vai hai đứa nó,hai thằng bạn thân duy nhất của tôi ở nơi đất khách quê người.….
…………………
“Thằng Múa Cột kia,lát đi chợ nhớ mua thuốc lá nhé.”
“Sao mày không đi?Ngày nào cũng bắt tao đi chợ.Tao đã nấu cơm rồi thì thôi chứ.”
“Tao biết gì mà mua.Mà nấu cái gì?Có mỗi cái món canh mặn chát đó mà cũng kể công…”
“Mẹ,nói thế sao vẫn ăn?Chê thì nhịn đi,ăn mì gói đi.”
“Còn thì tao cũng ăn.Chứ tao thèm à,đồ con lừa?”
“Hết thì đi mua đi.Lảm nhảm.”
“Mì bên đây ăn dở ẹc,hạ tiện như cái món canh của mày…”
“Mày……”
“………”
“………”
……………
“Lạy hai bố,con đi.” Tôi ngao ngán bước khỏi nhà,đằng sau lưng vẫn là Bắc-Trung đại chiến đang đến hồi ác liệt…..
Mèo con,hãy đợi anh nhé,anh sẽ về sớm thôi……..
Ngày 4 tháng 10 năm 2010,
Quảng Châu,Trung Quốc,
Mưa vẫn rơi đều đều ngoài khung cửa,trời đã sáng mà sao mây đen vẫn giăng kín khắp nơi?Có lẽ hôm nay ánh bình minh không về.Phải rồi,tôi chưa từng được ngắm mặt trời mọc với anh….
…………………………..
“Mẹ,dạo này Tiểu Lợi sao buồn quá.Em ấy có chuyện gì à?”
“Không có gì đâu,con đừng lo,gần đến ngày cưới rồi,con gái ai mà chẳng vậy.”
“Vâng…..”
………………………..
Trời đã về đêm,tôi vẫn không thể ngủ được,vậy là tôi sắp gặp lại anh sao?Gặp lại người tôi đã từng yêu hơn chính bản thân mình.Lúc này tôi cảm thấy mình có lỗi hơn bao giờ hết…..Bất chợt,tôi nhìn lên trời,giữa màn đêm bao la rộng lớn,một ngôi sao đang lấp lánh ở nơi xa xăm,tôi nhớ đến anh Cái,trước khi ra đi,anh ấy nắm chặt tay của hai đứa,nguyện cho cả chúng tôi hạnh phúc bên nhau mãi mãi.Những tháng ngày ngọt ngào,những kỷ niệm măm xưa ùa về….Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm….tôi vùng chạy ra cửa….
“Con đi đâu vậy?” Mẹ hỏi.
“Con….đi đón Tử Lãng.”
“Con ơi,gần tới ngày cưới rồi,đừng đi…”
“Con sẽ về mà.Con không đi luôn đâu.”
“Khó nói lắm con,mẹ biết con còn nghĩ tới nó mà.Ông à,khuyên con đi ông.”
Bố bước ra khỏi phòng,mang theo một cái ba lô nhỏ….
“Đi đi con,đi theo tiếng gọi con tim thì không bao giờ sai lầm cả.” giọng ông buồn buồn nhưng dứt khoát.
“Ông….”
“Bố….”
“Bà hãy để con đi.Bố đã làm khổ con quá nhiều,con hãy đi đi,dù con có về hay không đi nữa,mọi chuyện bố sẽ giải thích với nhà thằng Minh.” Ông nắm chặt tay tôi run run,đưa cho tôi túi xách ông đã chuẩn bị từ trước.
Tôi gục đầu lên vai ông nức nở…..
Em sẽ đi tìm anh…..
Hãy chờ em……….
…………………………………………………………………………………………………………………
Chapter 18: Goodbye my Love.
Hong Kong international Airport,
Cuối cùng tôi cũng trở lại đây,cách đây 4 năm,nó là điểm xuất phát cho tôi đi tìm lại tình yêu của mình,thì nay nó cũng là điểm kết thúc.Đời thật trớ trêu phải không?Có mong chờ bao nhiêu,có hi vọng bao nhiêu thì vẫn không thay đổi được,nhưng tôi không hối hận,vì tôi đã cố hết sức rồi.Có lẽ,chúng tôi không dành cho nhau,có duyên mà không phận.Đôi khi tôi thấy làm người đơn giản như thằng Múa Cột thật là thoải mái,không cần suy nghĩ đến ngày mai,cứ sống hết mình cho hôm nay đã.Nhưng liệu tôi có làm được như nó không?
……………………
Sân bay Bạch Vân,Quảng Châu,
Tôi bước ra cửa,thử đưa mắt nhìn xung quanh,dù biết em sẽ không đến nhưng vẫn nuôi hi vọng,như tôi đã làm suốt 8 năm qua…..
“Tử Lãng,là anh phải không?”
Giọng nói làm tôi thoáng giật mình,nhìn về hướng có tiếng gọi,một cô gái tay đang cầm cái bảng có ghi tên tôi.Là em.Dù thời gian thay đổi nhiều,em không còn là cô bé ngây ngô ngày nào nữa mà đã là một cô gái trưởng thành,xinh đẹp hơn,hiền dịu nữ tính hơn,nhưng ánh nhìn ấm áp dành cho tôi vẫn như thuở ấy…
Tôi từ từ bước lại.
“Tiểu Lợi phải không?Là anh đây…”
Em ôm lấy tôi thật chặt,vai áo tôi ươn ướt.Vẫn như ngày xưa,em vẫn dễ dàng rơi nước mắt,vẫn thường gục đầu lên vai tôi mà khóc,nhưng giờ đây tôi đâu còn là chỗ dựa duy nhất của em nữa…..Nghĩ đến đó lòng tôi bỗng xót xa……
“Mình đi thôi em.”
Gỡ đôi tay em ra,tôi đeo kính râm vào,tránh ánh mắt đẫm lệ của em rồi quay bước,bỏ lại em phía sau ngạc nhiên với sự lạnh lùng….
Xin lỗi em.Em đâu còn là của anh nữa…….
………..
Chúng tôi thuê hai phòng trong khách sạn,sau đó cùng nhau đi ăn,rồi chuyện trò.Em kể tôi nghe mọi chuyện bấy lâu,từ lúc chúng tôi chia tay.Thì ra em vẫn luôn biết tin tức về tôi thông qua Quỳnh,cô bạn thân của em…Tôi chợt nhớ đến cô bé ấy……
Em cũng kể về chồng sắp cưới của mình và cũng là anh họ của em.Người luôn lo lắng,an ủi cho em suốt thời gian qua,người đã giúp đỡ gia đình em rất nhiều,cũng là người luôn chờ đợi em biết bao lâu nay….Tôi vẫn giữ vẻ trầm ngâm,im lặng,biết nói gì đây hả em.Anh không trách em đâu,bởi anh cũng đâu giữ được lời hứa,giờ đây trong lòng anh đâu chỉ có mình em…………
Ngày thứ 2 bên nhau,
Tôi cùng em đi dạo phố, như ngày xưa chúng tôi vẫn thường làm vậy.Nhưng cảm giác đã không còn giống nữa,tôi cảm thấy giữa hai đứa như có khoảng cách.Em ở đó thôi,ngay bên cạnh tôi nhưng như đang xa cách vời vợi.Quá xa để tôi có thể đưa tay mình sang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của em,giữ chặt nó như ngày xưa tôi vẫn làm.Quá xa để tôi có thể vòng ra phía sau,ôm trọn em vào lòng,để được nghe những lời thì thầm đầy yêu thương thuở nào của em…
Chúng mình đâu còn là của nhau nữa,phải không em ???
Ngày thứ 3 bên nhau,
Chúng tôi cùng nhau lên trên đồi ngắm mặt trời lặng,em ngồi tựa đầu vào vai tôi…..
“Tách.”
“Anh vẫn còn hút thuốc à?”
“Ừ….”
“Hại lắm,sao anh vẫn không bỏ?Những cô gái sau này không khuyên anh sao?”
“Có.Nhưng anh vẫn hút…”
“Vậy….nếu em khuyên…thì thế nào…?” em ngập ngừng.
“Em đâu còn là của anh nữa…..” tôi thở dài.
“……………..”
Cảnh chiều tà thật ảm đạm,không có thơ mộng,cũng không có lãng mạn,càng không có ấm áp yêu thương.Nó chỉ mang lại cho tôi cảm giác trống trãi, buồn bã tận sâu trong tim…
……………………………..
Cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu,
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
………………………………
Ngày thứ 4 bên nhau,
Đứng trên cầu Bạch Vân nhìn xuống,con sông thật là bao la,to lớn.Tiếng nước rì rào hòa cùng những cơn gió lồng lộng mát mẻ.Ngày xưa chúng tôi thường hay đến bến tàu về đêm,cũng nghe tiếng sóng đấy,cũng cùng nhau hóng gió đấy,nhưng tại sao lại khác biệt lớn đến thế?Con sông quê hương không rộng bằng nơi đây nhưng lại ấm áp hơn nhiều.Cảnh vật về đêm cũng không hào nhoáng bằng nơi đây,nhưng lại bình yên,hạnh phúc hơn nhiều.Và cả hai chúng tôi cũng không còn là những cô bé,cậu bé ngây thơ,tươi cười,luôn quấn quit bên nhau không lo nghĩ ngày đó nữa.Cảnh vật đã khác,người cũng đã đổi thay và hai trái tim cũng đã không còn chung nhịp đập nữa……
Phải rồi,em sắp đi lấy chồng……
…………………………………….
Ngày thứ 5 bên nhau,
Chúng tôi cùng nhau đến một nhà hàng lãng mạn đầy nến và hoa.Trong phút cảm xúc dâng trào,nhớ đến những ngày xưa cũ,tôi bước lên bục,ôm đàn tặng cho em một bài hát.Một bài hát như mối tình của chúng tôi,có mong chờ,có nhung nhớ,có đắng cay,có ngọt ngào, có nụ cười và có cả nước mắt nhưng kết cuộc vẫn không thể đến với nhau.
Release me from this mysterious waiting,the stars are falling,the wind is blowing.
Finally I can hold You in my arms,two hearts beating together.
Believe me that my heart is never-changing,waiting a thousand years.You have my promise.
Despite many bitter winter,I never let You go.
Close your eyes and tightly grab my hands.
Every night my heart aches.I never stop thinking of You.
I’m used to being alone for such a long time and I face it with a smile.
Balieve me,I choose to wait.Even though it’s painful,but I won’t leave.
Only your tenderness can save me from the endless cold.
Let love be a blossoming flower in our heart.
We can pass through the time.Only true love follows us through time…
Please recall the past,the days we were in love.We loved each other too much.It is sorrowful that we can’t even say “I love You”.
The love we have in our hearts is the only never-changing myth……
Only myth but never come true……..
Những giọt lệ long lanh trong suốt đã xuất hiện trên gương mặt em,từ từ rơi xuống.Mắt tôi cũng nhòa đi.Ngoài kia trời cũng đổ mưa nặn hạt,nước mắt hòa cùng nước mưa…….
……………………………………….
Ngày thứ 6 bên nhau,
“Cộc….cộc…”
“Lãng Lãng,em vào được không?”
“Anh không khóa cửa,vào đi…”
Em mỉm cười bước vào.
“Lạ hút thuốc nữa rồi.” giọng em trách móc.
“Ừ….” Tôi gãi đầu nhìn em,dụi đi diếu thuốc còn đang hút dở.
Em nhẹ nhàng ngồi xuống giường,tựa đầu vào vai tôi.
“Ước gì mình mãi được như bây giờ anh nhỉ.”
“Ừ,mãi được như thế này sao?” tôi cười buồn chua chát.
“Sao vậy anh?”
“Ý em là mong mình mãi lén lút gặp nhau như vậy đúng không?”
“Em không có ý đó….”
“Vậy thì tại sao hả em?”
“Sao anh?”
“Tại sao em không liên lạc gì với anh suốt thời gian dài?”
“Em….Em nghĩ làm vậy sẽ tốt cho anh.Em không muốn anh chờ đợi em vô vọng?” giọng em chùn xuống.
“Tốt cho anh sao?” tôi cười nhạt đứng lên,vùng tay ra khỏi em.
“Em nghĩ là tốt cho anh sao?Chẳng lẽ em không biết anh yêu em đến mức nào?Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ vui hơn khi không biết chút tin tức gì của em hay sao?Chẳng lẽ em nghĩ anh sẽ thoải mái khi biết bao nhiêu e-mail gửi đi trong mong chờ rốt cuộc chỉ đổi lại sự thất vọng hay sao?” tôi như muốn hét lên.
“Xin lỗi anh.” Mắt em ngấn lệ,nắm lấy tay tôi.
“Giờ em nói thế còn ý nghĩa gì nữa.Quá muộn rồi.” tôi vẫn nóng nảy hấy tay em ra.
Căn phòng bây giờ im lặng,chỉ còn tiếng khóc nức nở của em.Bình tâm lại,nhìn nước mắt em tuôn rơi mỗi lúc một nhiều,nghe được tiếng nấc đau khổ của em,tôi thất mình thật tệ,thật xấu xa…..
“Đừng khóc nữa,là anh sai,anh có lỗi…”
Áp tay vào má em,tôi nhẹ nhàng lau đi nước mắt.
“Không,em….mới có lỗi….”
Em gục đầu vào lòng tôi.Ôm chặt lấy em,khi xưa em cũng từng nằm gọn trong lòng tôi như vậy,vẫn là mùi hương thơm dịu ngày nào,vẫn là cảm giác ấm cúng,tràn đấy tình ngày nào.Từng kỷ niệm như đi qua như cuốn băng quay chậm,hiện rõ mồn một trong tâm trí tôi.Không phải tôi luôn mong chờ giây phút được ôm em vào lòng suốt 8 năm qua hay sao?Không phải tôi mong giây phút bàn tay búp măng nhỏ bé của em nằm gọn trong tay mình suốt 8 năm qua hay sao?
“Tiểu Lợi…”
Tôi nâng cằm em lên,nhẹ nhàng hôn lấy em.Đôi môi em vẫn mềm mại,ngọt ngào như thuở đầu,như lần đầu tiên chúng tôi trao nhau nụ hôn đầu đời,cảm xúc đó một lần nữa lại trở về.Chúng tôi càng hôn càng cuồng nhiệt,không ai muốn rời nhau ra cả,tay tôi đan vào tay em,giống như ngày đó,tôi sợ sẽ có một thế lực vô hình,mang em đi khỏi tôi một lần nữa.Cảm giác ngây ngất khi ở bên em không ai có thể thay thế được.Tôi đưa tay xuống ngực em,lần cởi khuy áo….Bất chợt,hình ảnh đáng yêu của cô mèo con nhỏ bé chợt hiện ra trong đầu tôi,em bĩu môi hờn dỗi,hai má phồng lên phúng phính.Và cảnh tượng những đêm ở chúng tôi cuồng nhiệt bên nhau nữa,nó rõ ràng hơn bao giờ hết…
Tôi giật mình buông em ra,với lấy gói thuốc,châm lửa,rít một hơi dài lấy lại bình tĩnh….
“Anh sao vậy?” em ngồi dậy tay che lấy ngực.
“Xin lỗi,anh thật quá đáng.”
“Không sao….em muốn thế mà…” mặt em đỏ lừ,giọng lí nhí.
“Nhưng anh không muốn.Em về nhà đi.Sắp đến hôn lễ rồi.”
“Tại sao?...Tại sao anh từ chối em?...Có phải….anh đã có người khác rồi không?”
Quá nhiều từ “tại sao”,quá nhiều câu hỏi,nhưng lý do chỉ có một mà thôi...Tôi khẽ gật đầu thừa nhận,tôi không muốn che dấu sự thật là mình đã yêu Tiff quá nhiều nữa.Tôi đã từng có lỗi với Lợi Lợi,tôi không muốn Tiff cũng phải như vậy….
Em nắm lấy tay tôi,vẻ mặt buồn bã như mùa đông ảm đạm,giá lạnh không sức sống.
“Em có yêu chồng sắp cưới không?”
“Có…..”
“Vậy thì em càng nên về đi.Anh không trách gì em cả,chúng ta cũng đâu còn như xưa nữa,ai cũng có cuộc sống riêng rồi.”
“Anh…..”
“Nếu em thấy có lỗi với anh,thì hãy cố gắng sau này sống hạnh phúc.Anh luôn cầu chúc cho em được vui vẻ….”
Tôi bước ra khỏi phòng,đóng sập cánh cửa cũng như đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu đời của mình…
Lợi Lợi,anh xin lỗi,anh không muốn làm như vậy đâu,anh yêu em nhưng nếu anh làm vậy sẽ ích kỷ lắm,em đã kiếm được một người chồng tốt,biết quan tâm lo lắng cho em…..
Có thể anh không còn là của em nữa,có thể anh không còn ở bên cạnh em nữa,nhưng em hãy tin,dù ở bất cứ nơi đâu,anh vẫn luôn cầu mong cho em được hạnh phúc…
…………………………………
18/10/2010,Ngày cuối nhìn thấy em,
Hôm nay là ngày em lên xe hoa,em thật lộng lẫy trong trang phục cưới,trang điểm thành cô dâu xinh nhất,dù em vẫn cười nhưng tôi cảm nhận được trong đó có chút gì đau buồn.Em vẫn xinh đẹp,vẫn là một thiên thần tỏa nắng trong lòng của tôi,nhưng chú rể bên cạnh em lại là một người khác,không phải là tôi…
Khi đến phiên mình đọc lời tuyên thệ,em bỗng im bặt,cả căn phòng xuất hiện những tiếng xì xầm.Đừng dừng lại,Lợi Lợi….
Tôi bỏ mũ ra,nhìn em mỉm cười gật đầu.”Hãy đọc đi em.”
Có lẽ chỉ qua ánh mắt,em đã hiểu được lời tôi muốn nói,hiểu được tấm lòng của tôi và em bắt đầu cất tiếng.
Tôi quay lưng ra cửa trong tiếng hò reo,tiếng vỗ tay hân hoan của những vị khách mời.Sụp nón xuống che đi hai giọt nước đang lăn dài trên má,tôi bước nhanh dần…..
……………………………………..
Ngồi trong khoang máy bay,nhìn ra ô cửa sổ chật hẹp,tôi nghe đâu đó trong lòng vang lên một điệu nhạc buồn:
Ngày em đi lấy chồng
Anh nhận được thiệp hồng
Tim anh se thắt lại!
Thôi đã hết chờ mong.
……………………………………..
Ừ,thôi đã hết chờ mong.
Vẫy chào em,vẫy chào tình yêu.Hãy để anh thay lời anh Cái,vẫn là câu nói đó : Mong em luôn luôn hạnh phúc.
…………………………………….
Chapter 19: Father’s inmost feelings.
“@#$%^&*”
“*&^%$#@!”
“Kétt…t…t..”
“Cái gì thế?Vừa về nhà đã nghe tiếng cãi nhau.” Tôi làu bàu.
Hai chúng nó tự dưng yên lặng trong giây lát rồi hô to:
“Ha ha,hàng về,hàng về…”
“Hàng gì?Chúng bây lảm nhảm cái gì vậy?” tôi ngạc nhiên.
“Thuốc chứ gì,còn thuốc không?Cho xin vài điếu.”
“Má,tưởng khỉ gì.Chỉ được cái trấn lột là giỏi.” tôi ném gói thuốc về phía 2 thằng nó.
Chúng nó bắt lấy,châm lửa rồi ngồi đó từ từ nhả khói,làm ra vẻ sung sướng lắm.
“Mà sao bọn bây vã thế?Rồi tại sao mới sáng sớm mà cãi nhau om sòm…”
“Mày hỏi thằng MC này nè…” Ô Dù bực dọc.
“Sao?”
“Mẹ nó,hôm qua đã bảo đi chợ thì nhớ mua giùm thuốc hộ cái.Vậy mà cũng quên.”
“Thì tao mua đồ ăn nhiều nên quên,vậy mà nó cứ sồn sồn lên,từ hôm qua đến giờ,mỗi lần nó lên cơn thèm là chửi…”
“Chưa hết.Mấy ngày mày đi,không ai nấu cơm,tự dung nó nổi hứng.Đã bảo cứ trứng chiên với canh nước biển là được,bày đặt vỗ ngực tự tin,nói là mới học được trên mạng mấy món mới,tay nghề lên lắm.Rốt cuộc toàn nấu ra mấy món như thức ăn cho chó vậy,còn bắt tao phải ăn hết nữa.”
“Thế thôi nhịn đi,từ nay bố đíu thèm nấu nữa.” thằng Múa Cột gắt lên.
“Thôi con van hai bố,yên lặng hút thuốc giùm,mới đi xa về mệt lại nghe hai bố tra tấn.”
“………………”
“……………..”
Tôi ngồi phịch xuống ghế.
“Dù,đưa tao điếu thuốc.”
“Này,bắt lấy…..Mà sao rồi?Đi qua đó sao?”
“Cũng bình thường,chẳng sao cả.À,tao có mua cho hai thằng bây 2 cái ống tẩu bằng sứ với gói thuốc lá sợi.Làm ơn sau này bớt trấn lột tao giùm.” Tôi mở ba lô đưa cho chúng nó.
“Hay hay…..Để thử xem….”
“Ê,mấy bữa mày không có nhà,cục nước đá có qua tìm vài lần.Bọn tao dấu nó,nói không biết mày đi đâu.Mà mặt nó buồn lắm…..”
“Ừ….”
Nhìn vào góc nhà,thấy chiếc dép còn dính đầy cát sau lần đi biển với em,tôi phì cười.Chắc giờ cô mèo con của tôi đang tức giận lắm.Tưởng tượng ra khuôn mặt em lúc này,tôi cảm thấy nhớ em hơn bao giờ hết.Tôi vội đứng dậy,bước ra cửa.
“Mới về mà đi đâu thế?” thằng Ô Dù hỏi trong lúc vẫn còn loay hoay với cái ống tẩu.
“Đi có chút việc.”
“Không ăn cơm à?Tao sắp nấu cơm rồi.” thằng Múa Cột gọi với theo.
“Thôi,bọn bây ăn đi.Animal food tao không ăn được.”
“Mày……..”
“Ha ha ha….”Ô Dù vỗ tay cười to.
“Tổ cha hai thằng bây…..”
…………………………..
Tới trước nhà em,tôi nhấn chuông cửa…
“Cậu tìm ai?”
Một người đàn bà khá lớn tuổi hé cửa hỏi tôi.
“Dạ,có Tiểu Vỹ ở nhà không ạ?”
“Cậu vào đi.Ông chủ,có bạn cô hai tìm.”
Tôi bước vào nhà thì bắt gặp một người đàn ông ngồi trên ghế sa lông đang pha trà.Đầu ông đã hai thứ tóc,gương mặt hiền lành.Nhẽ nhấc cặp kính trắng,nhìn tôi môt lúc ông nói:
“Cậu ngồi đi.”
“Dạ.”
Tôi từ tốn ngồi xuống.
“Tôi là bố của Tiểu Vỹ.Cậu là gì của nó?”
“Dạ,là bạn.”
Đôi mắt ông chăm chú,như đang dò xét tôi.
“Chỉ là bạn thôi sao?”
“Dạ….”
Tôi thở dài,người tình cũng không phải,người yêu lại càng không phải.Không là bạn thì là gì?Hay có lẽ như em nói?Không là gì cả…..
Ông lẳng lặng tiếp tục công việc...Đây là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến từng bước trong công đoạn pha trà.Dù ngày xưa khu phố tôi ở cũng nhiều bậc lão làng có sở thích này nhưng lúc đó còn nhỏ,chỉ lo tung tăng chạy nhảy thôi nên tôi nào có rảnh để xem.Nó thật cầu kì và phức tạp,đòi hỏi sự tỉ mĩ từng chút,nếu là mình thì tôi nghĩ không có đủ kiên nhẫn để làm được.
“Mời cậu uống trà.”
Ông từ tốn đặt chén trà lên miếng lót nhỏ làm bằng gỗ rồi nói.
“Dạ,cháu cám ơn.”
Tôi đưa tay nâng chén trà rồi đưa lên miệng,từ từ thưởng thức.
“Cậu tên gì?”
“Dạ,Tử Lãng.”
“Người Hoa?Cậu là đồng liêu với tôi à?”
“Dạ không,cháu lớn lên ở Việt Nam,Ông bà ngoại cháu là người Quảng Đông.”
“Ừm,cậu thấy trà tôi pha thế nào?”
Ông khẽ gật đầu rồi,nhìn tôi với ánh mắt hiền hậu,trông ông cứ như bố tôi ngày xưa vậy,luôn từ tốn mà cũng thật nghiêm nghị.
“Dạ,không uống trà nhiếu nhưng cháu thấy là ngon lắm ạ.”
“Pha trà cũng như cuộc sống vậy,nếu nôn nóng thì sẽ không ngon.” Ông trầm tư nói.
Tôi đang không hiểu ông có ý gì,thì ông lại hỏi:
“Cậu thấy con gái tôi thế nào?”
“Dạ,cô ấy rất đẹp ạ….” Tôi ngập ngừng
“Ý tôi là tính tình của nó.Nó chưa từng lạnh nhạt với cậu sao?”
“Dạ…lúc mới gặp,cô ấy khó gần lắm,nhưng dần dần thì cũng bớt.”
“Ngày xưa nó không phải như vậy đâu….”
Ông nhấp một ngụm trà rồi tiếp lời……
“Hồi đó,nó là 1 con bé hiếu động,hay cười,tính tình lại thông minh lanh lợi nên ai cũng quý.Nó đi học được nhiều thầy cô,bạn bè quý mến lắm…”
Cô mèo con ương bướng của tôi mà như thế sao?Tôi thầm nghĩ.
“Tại tôi,tôi đã làm nó trở nên như bây giờ…Tôi tự hào mình hiểu biết nhiều về trà đạo,đưa ra đạo lý nói với người ta.Vậy mà bản thân tôi vẫn còn ngu muội.Tôi không biết là một hộp trà ngon,một bộ ấm đắt tiền thì dễ kiếm nhưng tâm hồn thư thái thì không dễ chút nào.Không có nó thì dù trà ngon thế nào,nhiều tiên ra sao cũng chỉ đáng vứt đi….”
Mặt ông buồn bã.
“Gia đình của tôi ngày xưa rất êm ấm hạnh phúc,vợ hiền con ngoan.Mẹ của con bé là một người phụ nữ suốt đời lo cho chồng chăm cho con.Bà ấy đã lẳng lặng hi sinh biết bao nhiêu cho cái nhà này,để tôi an tâm lập nghiệp.Thế mà chình tay tôi lại phá nát tất cả.Đàn ông đúng là không biết đủ,tôi có tiền rồi thì ra ngoài ăn chơi,cặp kè với mấy cô nhân tình trẻ đẹp,quên mất người vợ đồng cam cộng khổ suốt bao nhiêu năm của mình.
Năm Tiểu Vỹ lên mười sáu,cái tuổi đã đủ để hiểu chuyện,biết thương yêu và cũng biết căm ghét.Tôi nhớ như in cái ngày đó.Trên đường đón con bé tan học,mẹ nó bắt gặp tôi đang âu yếm với tình nhân từ khách sạn bước ra.Mặc cho tôi có kêu gào khản cổ,bà ấy vẫn phóng xe lao đi.Có lẽ vì quá sốc,bà lái xe vượt đèn đỏ đúng lúc có 1 chiếc xe tải đi qua.Tai nạn đó cướp mất người vợ yêu của tôi,người mẹ hiền của con bé.Nó diễn ra ngay trước mắt tôi,cả đời tôi không thể quên được.Tôi chưa bao giờ ngưng việc tự trách bản thân mình.
Từ đó cô con gái hoạt bát của tôi trở nên lầm lì,lạnh nhạt,ai hỏi gì cũng không nói,xa lánh tất cả mọi người.Mặc cho tôi dùng bao nhiêu cách,từ xin lỗi đến nuông chiều,nó vẫn không tha thứ cho tôi.Rồi lúc nó đủ tuổi,nó suốt ngày đi uống rượu,nhiều lúc nó trở về nhà mà nồng nặc hơi men,tôi thấy lòng mình đau xót.Vợ tôi mất,con gái là người thân duy nhất của tôi,là tất cả cuộc sống của tôi.Vậy mà nó coi tôi như kẻ thù,đó là quả báo.Suốt bao nhiêu năm nay,tôi chưa từng được uống một chén trà ngon đúng nghĩa…Quả báo mà….”
Từ đôi mắt đã in hằng vết nhăn năm tháng của ông,nước mắt từ từ tuôn rơi.Ông cởi kính rồi ôm lấy mặt khóc như một đứa trẻ.Tôi đặt tay lên đôi vai đang run của ông,an ủi:
“Bác đừng buồn.Ai cũng phạm sai lầm mà,quan trọng là biết nhận ra điều đó.Cháu tin có ngày cô ấy cũng hiểu cho bác.”
Ông lau đi những giọt nước mắt rồi nhìn tôi:
“Cậu biết không?Bắt đầu từ năm trước,tôi thấy nó thỉnh thoảng hay cười một mình,tôi không biết chuyện gì.Rồi cái hôm đầu tiên mà nó đi không về nhà,cả đêm tôi không ngủ,thức chờ cửa nó.Đến sáng tôi thấy câu cõng nó về,giày dép túi xách của nó đâu mất hết,lại còn bị trật chân.Lúc đó tôi muốn chạy ra mắng cậu một trận.Bất chợt tôi khựng lại khi nhìn thấy con bé mang một chiếc dép,khập khiễng bước tới nhà,miệng nở nụ cười rất tươi,y như hồi mẹ nó còn vậy.Sau đó,tôi bắt gặp lâu lâu nó hay cầm chiếc dép đó,cười vui vẻ một mình.Tôi biết nó đang hạnh phúc,lòng tôi như thấy thanh thản hơn nhiều lắm.”
Đó là cái hôm mà chúng tôi ra biển gặp sao băng,rồi cùng ngắm mặt trời mọc,hôm ấy em trật chân,rồi nằng nặc đòi tôi đưa cho chiếc dép của mình.Lúc này tôi cảm thấy thương em nhiều quá,tôi cũng hiểu rằng tại sao nụ cười của em nhiều khi lại chất chứa nổi buồn….Tội nghiệp mèo con của tôi….
“Tôi biết nó thương cậu nhiều lắm.Mấy hôm nay nó tự dưng đóng cửa phòng,không chịu gặp ai,cứ ngồi khóc một mình.Tuy không biết cậu với nó có chuyện gì,nhưng đời này tôi không mong gì nữa,tuổi đã cao rồi,tôi chỉ hi vọng con bé tìm được hạnh phúc mà thôi.Mong cậu hiểu cho ông già này,đối xử với con gái tôi thật tốt,để sau này xuống dưới gặp lại mẹ nó tôi được bà tha thứ.”
“Bác yên tâm,cháu sẽ không để cho cô ấy chịu thêm một nỗi đau nào nữa đâu.Cháu sẽ chăm sóc,bảo vệ cho cô ấy.”
“Cám ơn cậu nhiều lắm.”
Ông run run xiết chặt lấy tay tôi,ánh mắt chất chứa niềm hạnh phúc.
……………………………………
Chapter 20 : Sorry,I love You.
“Cộc…cộc…” tôi gõ cửa phòng em.
“Con không ăn cơm đâu dì Lệ.” giọng nói mà đã lâu tôi không nghe được vang lên.
“Cộc…cộc…”
“Không ăn đâu mà.”
“Alan đây mèo con.Mở cửa đi.”
Sau một lúc im lặng,em lên tiếng:
“Cửa không khóa.”
Tôi xoay tay cầm bước vào.Em đang ngồi ôm gối trên giường,nhìn em thật tiều tụy,hai quầng mắt sưng to chắc vì khóc nhiều và không ngủ,đầu tóc rối bời.Sao lại ra nông nỗi này thế em…..
“Véo…Bốp…” em ném cái gối bay về phía tôi.,sau đó là cái điện thoại,may mà tôi né được.
“Em làm gì vậy?”
“Anh đến làm gì?Nửa tháng nay anh chết ở đâu thế?Tôi gọi điện không được,qua nhà tìm thì bạn anh không biết anh đi đâu.Tôi lo cho anh lắm,anh biết không?Lo đế phát điên lên.Đồ tồi.Anh đi về đi…..”
Em hét lớn rồi ôm mặt khóc…..
Tôi từ từ tiến đến gần,ôm em vào lòng.
“Ngoan,đừng khóc nữa.”
“Buông tôi ra,anh đi về đi.Cần thì mới gọi,không cần thì đuổi đi sao?Anh coi tôi là gì chứ?Buông ra...”
Em đánh thùm thụp vào người tôi trong lúc vẫn khóc rấm rức.Tôi cứ ôm chặt không buông.Hình như người em như gầy hơn.Tội nghiệp em,chắc tại bỏ ăn đây mà.Tôi đã từng nói gì?Tôi hứa với bản thân sẽ không để em khóc nữa.Giờ đây thì sao,anh vô dụng quá,bất lực quá,phải không em?Anh xin lỗi,xin lỗi em nhiều lắm,từ nay anh sẽ không như vậy nữa đâu
Em không đánh nữa mà gục đầu vào vai tôi,khóc to hơn,em nức nở:
“Anh….là….đồ tồi.Sao không….đi luôn đi.”
“Ừ,anh tồi tệ lắm.Nhưng anh đã về và không đi đâu nữa.Đừng khóc…”
Ôm lấy khuôn mặt em,tóc em dính bết vào má,tôi đưa tay gạt đi nước mắt rồi vén tóc em sang một bên.
“Đầu tóc bù xù,trông xấu quá.”
“Kệ tôi….” Em vẫn còn thút thít.
“Thôi đừng mít ướt nữa.Còn giận không?Anh cho em đánh nhé.”
Tôi cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của em,đưa lên vỗ vào mặt mình.
“Đánh đi cho hả giận.Đánh xong đừng khóc nữa nhé.Thương lắm…”
Em không đánh mà dùng tay vuốt nhẹ lên mặt tôi một cách dịu dàng.Khẽ hôn lên tóc em,tôi ngửi thấy mùi thơm thoang thỏang quen thuộc.Tôi nâng cằm em lên,đặt lên môi em môt nụ hôn da diết,em cũng đáp lại,lưỡi hai đứa quyện vào nhau say đắm.Có lẽ vì xa cách lâu ngày nên ai cũng không muốn rời nhau.Cả hai cùng say sưa cho thỏa niềm mong nhớ.Sau một hồi lâu chúng tôi mới tách nhau ra.
Đưa tay vuốt tóc tôi,em thì thầm:
“Sau này không được thế nữa nhé.Đi đâu cũng được,nói với em một tiếng thôi.”
“Ừ.Anh hứa.”
“Mấy ngày nay anh đi đâu?”
“Anh…về thăm gia đình.”
Xin lỗi,anh không muốn nói dối với em đâu.Nhưng làm sao anh nói với em rằng anh đi gặp người con gái khác được.Nếu biết,em sẽ lại khóc nữa mất.Từ nay anh muốn em chỉ có niềm vui và nụ cười mà thôi.
“Còn giận anh không?”
“Còn chứ sao không?Lúc đầu,em định từ nay không thèm gặp anh nũa.”
“Vậy sao cho anh vào phòng?”
“Không cho,lỡ…anh đi luôn,không thèm quay lại nữa…thì biết làm sao?”
Em đan những ngón tay vào nhau,khuôn mặt đỏ bừng,lộ vẻ thẹn thùng pha lẫn chút bối rối.
“Làm sao anh bỏ đi được,em ngốc.”
Nắm chặt lấy tay em,nhìn vào đôi mắt vẫn còn sưng đỏ,tôi nói:
“Tiff,hãy làm người con gái của anh nhé.Thật lòng anh rất yêu em.Đồng ý với anh nhé.”
Tôi thấy mình đang run run,tim đập mạnh rộn ràng,y như thằng con trai lần đầu tiên tỏ tình vậy.Từ sau khi Tiểu Lợi ra đi,tôi không nhớ mình đã nói những câu tỏ tình này bao nhiêu lần,với bao nhiêu người.Dần dần tôi cảm thấy nó thật tẻ nhạt,tiếng yêu phát ra từ miệng tôi sao mà dễ dàng quá.Nhưng lần này thì khác,tôi nói với em bằng cả trái tim chân thành.Tôi thật sự rất yêu em,tôi muốn em là của mình,chính thức làm người yêu của tôi chứ không phải mập mờ như trước giờ nữa.Tôi vẫn nhìn em mong chờ,lòng hồi hộp….
Em mỉm cười rồi gật đầu.Trong giây phút đó,tôi sung sướng tột cùng,cả người lâng lâng như được bay lên mây,tôi nhảy lên la lớn.
“Anh làm gì vậy?Ngồi xuống đi,tự nhiên nhảy lên thế.” Em khúc khích cười.
Tôi cúi xuống bồng em lên trong vòng tay,rồi xoay vòng vòng.
“Ha ha,có nghe không,em đã đồng ý với tôi rồi.”
“Thả em xuống.Thả xuống mau lên.” Em cười thật tươi,nụ cười rạng rỡ hạnh phúc,hai má em ửng hồng như bông hoa e thẹn.
“Tiff,anh yêu em.” Tôi hôn lên trán em.
“Em…cũng yêu anh.” Em thỏ thẻ đáp lại.
“Sao?Nghe không rõ?” Tôi vờ như không nghe thấy.
“Em…yêu….anh.” Em lập lại.
“Vẫn không nghe.”
“Đồ quỷ,giả bộ hả?Không nghe thì thôi.” Em véo mũi tôi mũi cái.
“Dám đánh anh à?Cho đi tàu bay tiếp này.”
Tôi lại nâng em lên cao,hai tay đung đưa,giống như đang ru em bé ngủ vậy.
“Hi hi…thả xuống đi mà……Á á….”
“Không thả.Ha ha…”
Lòng trần trề cảm giác ấm áp,tôi nhận ra một điều,từ lúc gặp em đến giờ,không phải những đêm cuồng nhiệt bên nhau,cũng không phải những ngày cùng ngắm hoàng hôn hay mặt trời mọc,cũng không phải những lúc cãi nhau vu vơ,mà chính lúc này mới là lúc mà tôi sung sướng nhất,hạnh phúc nhất.
Chúng tôi chưa hề nói với nhau câu nói đó,một câu ba chữ:”I love You”.Nó tuy đơn giản nhưng chân thành.Không lãng mạn nhưng đầy ấm cúng.Không mang lại cảm giác đầy nhục dục như những lần ân ái nhưng tràn trề tình yêu thương vô bờ.
Mèo con đáng yêu của anh,hãy cùng anh đi tiếp đoạn đường sau này nhé.
Anh yêu em !
……………………………………………….
Có giấc mơ nào êm đềm
Khẽ lướt qua làn môi mềm
Lấp lánh như ngàn tia nắng
Sưởi ấm cõi lòng anh.
Vẫn biết yêu và mong chờ
Vẫn biết yêu người xa vời
Những khúc ca còn êm ái
Cùng giấc mơ nồng say.
Người về đây với anh
Cùng tình yêu khát khao
Hòa mình trong ánh nắng
Vút cao như đàn chim về.
Trọn đời vui nhé em
Đừng rời xa giấc mơ
Ngàn vì sao lấp lánh
Sáng soi đôi tình nhân.
Mọi sầu đau sẽ qua
Còn lại hai chúng ta
Dòng thời gian dĩ vãng cuốn trôi theo làn mây nào.
Mình trong tay nắm tay
Một tình yêu đắm say
Nguyện cầu mong sẽ mãi sánh đôi anh và em
Cùng giấc mơ tuyệt vời !!!
……………………………
Part Five : She .
***************************************************
Chapter 21: Be puzzled.
Chàng trai đặt con búp bê lên tủ rồi nằm vật ra giường sau một ngày mệt mỏi,ngoài đường đèn vẫn soi sáng khắp nơi…..Tiếng ngáy vang lên đều đều,bỗng con búp bê Billy mở mắt,quay đầu sang nhìn sang anh ta,lưỡi nó thè dài ra chạm đất,hai tròng mắt trắng dã chuyển động,ánh đèn ngoài kia phụt tắt,cả không gian chìm trong một màn đêm tối tăm,rùng rợn…….
Em ôm chặt lấy tôi,người run run…..
“Hù!”
“Á….á…..á….”
“Ha ha ha.” Tôi ôm bụng cười to.
“Anh….anh làm gì vậy?Sợ hết hồn.” Em giãy nảy người lên,phồng to hai má tức giận.
“Nhát vậy cũng đòi coi phim ma.Coi cái mặt sợ xanh lè kìa.Ha ha.”
“Ai mượn anh hù em.Đồ đáng ghét.”
“La to muốn bể nhà.Ha ha…”
“ĐỒ ĐÁNG GHÉT……”
Em lao đến đánh liên tục,tôi đưa tay đỡ lấy hai nắm đấm nhỏ nhắn của em.
“Thôi thôi,anh xin lỗi.Ha ha…”
“Còn cười nữa hả?”
Tôi kéo tay em lại gần,hôn lên trán rồi vuốt nhẹ mái tóc màu nâu óng…
“Này này,đang xem phim ma chứ không phải xem phim tình cảm nhé.” Thằng Múa Cột ngồi phía sau lên tiếng.
“Ờ,tao thấy riết tụi nó đíu coi hai thằng mình ra kí lô nào.Thân phận con rệp mà.” Thằng Ô Dù cũng hùa vào.
Mặt em ửng đó,đầy tôi ra,không quên lườm một cái.
“Tao thấy hai cục nước đá ngày càng hợp,chắc không bao lâu nữa có thiệp mừng đấy Ô Dù à.”
“Tao cũng thấy vậy.”
Tôi thở dài.Đám cưới?Tôi không nghĩ đến chuyện xa xôi như vậy.Được ngày nào vui ngày đó thôi.
Thời gian trôi qua,tình cảm chúng tôi càng ngày sâu đậm.Hai đứa quấn quit bên nhau không rời. Em bắt đầu học nấu cơm,học cách lau nhà,rửa bát,làm việc nhà….Những chuyện tưởng chừng như đơn giản nhỏ nhặt mà ai cũng biết nhưng với một cô nàng tiểu thư như em thì nó thật là khó khăn biết nhường nào.Tuy mệt mỏi nhưng em chưa bao giờ than phiền,cũng không còn những lúc giận hờn vô cớ như trước đây nữa.Tôi biết em chịu khó như vậy là vì mình,càng ngày tôi thấy em càng đáng yêu…
Ngẫm lại tôi đã biết em được hai năm rồi,nhanh quá.Hai thằng lập dị kia bây giờ cũng đã thân với em hơn,chúng nó dạy em chơi game rồi rủ em chơi cùng và thường hay ăn hiếp em,mỗi lần vậy em đều cong môi lên chạy vào mách tôi.
Tuy thằng Múa Cột vẫn gọi em là cục nước đá nhưng mà em giờ đây hoàn toàn không còn là một tảng băng nữa,em đã trở về với con người ngày xưa của mình mà bố em từng kể.Hay nói hay cười và cũng hay làm nũng với tôi.Thỉnh thoảng sang nhà em chơi,ông vẫn thường nhìn tôi với ánh mắt ấm áp rồi mỉm cười.
………………………………………
Oak Cliff Park ,
Một ngày cuối năm trời đẹp,thời tiết se se lạnh,từng tia nắng nhẹ dịu dàng buông xuống những cây sồi cao to và thảm cỏ xanh mượt.Dưới gốc cây tôi và em tựa đầu vào nhau,tay nắm tay,vai kề vai,khung cảnh thật yên bình….
“Alan.” Em thỏ thẻ.
“Sao hả,mèo con?”
“Dạy em tiếng Việt đi.”
“Ừ,em muốn học gì?I love You hả?” Tôi mỉm cười.
“Mơ đi.”
“Chứ cái gì?”
“ “Đáng ghét” tiếng Việt nói thế nào?”
“Yêu anh”
Em bắt đầu cong lưỡi bập bẹ…
“Y…ể…u…à….n…h”
Tôi lắc đầu.Đọc lại từng chữ từ từ cho em nghe.
“Rồi đó,nói lại xem nào?”
“Y…ê…u…a..n..h.Phải vậy không?” Em tròn xoe đôi mắt hỏi tôi.
“Ừ ừ.Ha ha.”
Cái giọng điệu lóng ngóng của em giống như trẻ con tập nói làm tôi bật cười.Em nhíu mày,nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ rồi đánh tôi một cái.
“Anh lừa em phải không?”
“Không,không.Anh dạy đúng mà.Ha ha.”
“Vậy sao anh cười?”
“Tại em giống mấy đứa con nít mới tập nói quá,làm anh không nhịn được cười.”
“Sao nói người ta là con nít.” Em bĩu môi hờn dỗi. “Y.ê.u..a..n..h.”
Tôi hôn nhẹ lên má em,ừ,anh cũng yêu em.
………………….
“Đi mua nước uống nào mèo con.”
“Anh đi đi,em ngồi chờ.” Em làm bộ vươn vai rồi ngáp,ra vẻ buồn ngủ.
“Lười quá.Đêm qua thức chơi game chứ gì?Giờ có đi không?”
Em phồng má,cái mỏ chu lên nhìn thật dễ ghét: “Không.”
“Này thì không.” Tôi vỗ vào hai má em. “Bộp”
“Ha ha…”
“Anh làm cái gì vậy?Xì,không đi đâu.Anh cõng thì em đi.”
“Không cõng đâu,nặng lắm.Đứng lên chân anh này,mình cùng đi.” Tôi nháy mắt rồi đưa hai lòng bàn tay ra phía trước.
Em nhẹ nhàng cởi đôi dép,đứng lên chân tôi,hai bàn tay nhỏ bé vịn chặt tay tôi.Chúng tôi bắt đầu đi từng bước một.
“Á…coi chừng té…Chầm chậm thôi.”
“Sợ té thì ôm chặt đi.”
Em vòng tay ra sau ôm chặt,áp má vào lòng tôi.Chúng tôi vẫn bước đi mà không rời nhau.Nhiều cặp vợ chồng dẫn con đi chơi,nhìn chúng tôi mỉm cười,có lẽ ngày xưa họ cũng nồng nàn như vậy.Anh không muốn xa em một chút nào cả,phải chi mình được như bây giờ mãi em nhỉ.
……………..
“Chừa cho em với.” em giãy nãy,dậm chân xuống đất thính thịch.
“Từ từ,anh có uống hết đâu.Tham quá.”
Tôi đưa chai nước sang phía em.
“Xì….”
Em khẽ nâng chai nước lên miệng.Em không dùng son môi vì tôi thường trêu mỗi lần em hôn nó dính hết vào mặt hay áo,nhưng môi em vẫn đỏ hồng một cách tự nhiên.Cùng với làn da trắng và đôi mắt to tròn,em không cần trang điểm cũng đẹp,vẻ đẹp giản dị.
“Alan,ăn kẹo không?”
“Ăn.Kẹo đâu.”
Em đưa tay vào túi lấy ra viên kẹo rồi từ từ bóc vỏ.Tay đưa kẹo lại gần miệng tôi.Vừa há miệng ra thì em rụt tay lại,bỏ nó vào mồm rồi cười ra vẻ thích thú,làm mặt thách thức tôi.
Véo một cái vào má em,tôi nói.”Trêu anh hả?”
“Ái,đau.Từ từ,lại đây.”
Em kéo tôi lại gần,ghì lấy cổ tôi,nhón hai chân lên.Môi chúng tôi chạm nhau,viên kẹo từ trong miệng em chuyển sang miệng tôi.Lần đầu tiên tôi chơi trò này,mặc dù hồi đó cũng có thấy mấy đứa bạn làm với người yêu chúng nó vài lần.Lúc đó tôi thất dơ dơ thế nào ấy.Nhưng bây giờ khi thử thì tôi chỉ cảm nhận được sự ngọt ngào đến tận tim từ đôi môi mềm mại của em mà thôi.
“Ngọt quá.”
Tôi ngậm viên kẹo trong miệng,nhìn em cười.
“Xạo.Sour power chua thấy mồ.Ngọt đâu mà ngọt.” Em nguýt tôi một cái rõ dài.
“Anh có nói kẹo ngọt đâu.”
“Chứ cái gì?” Em chớp chớp đôi mắt.
“Kẹo không ngọt nhưng môi em ngọt.Ha ha.”
“Xì,anh này.” Tuy làm vẻ tức tối đánh tôi một cái,nhưng môi em lại nở một nụ cười thật là tươi.
…………………….
“Tiff này,3 ngày nữa anh nhận bằng tốt nghiệp.Em có đến không?” Vuốt nhẹ mái tóc thề mượt mà của em,tôi hỏi.
“Không thèm đến.” Em lè lưỡi.
“Nhớ nhé,không đến nhé.Bữa đó anh mà thấy đến,anh đét dít cho mà xem.”
Vừa nói tôi vừa đưa tay nhéo mũi em.
“Xì,anh dám hả?Mà nè….”
“Sao?”
“Học xong rồi.Bằng cũng sắp nhận.Anh…..định thế nào?Ở lại hay về?”
Đó cũng là suy nghĩ của tôi mấy tháng nay,từ lúc tôi hoàn thành khóa học cuối cùng.
“Không biết nữa….” tôi ngước đầu nhìn lên,bầu trời với ánh nắng dịu dàng nơi đây đâu phải quê hương của tôi.Bất giác tôi thở dài…..
“Anh…..không thích ở lại đây sao?” Em ngập ngừng,hai hàng mi cong cong cụp xuống,che đi dôi mắt thoáng buồn.
“Tất nhiên là anh muốn ở bên cô mèo con này rồi.Ngốc.” Tôi cốc nhẹ lên đầu em.
Em lấy tay xoa xoa đầu rồi cười tít cả mắt,vịn cổ tôi xuống hôn một cái thật kêu….
”Hì hì…Chụt ^^ !”
Anh muốn ở bên em mãi,hằng ngày được thấy nụ cười của em,được nghe giọng nói trong trẻo của em.Điều đó là thật lòng.Nhưng anh cũng muốn được thấy cảnh đường phố đông đúc,khói bụi nơi quê nhà,được thấy người mẹ hiền từ và bạn bè anh em thân thiết.Điều đó cũng là thật lòng……………..
……………………………………………..
Hôm nay là lễ tốt nghiệp của tôi,trước đó một ngày mẹ đã gác lại hết công việc bộn bề để sang dự.Tôi nhìn khắp xung quanh,chắc em không đến….Lúc tôi đứng trên bục,tay nhận lấy tấm bằng từ giáo sư,ở bên dưới mẹ mỉm cười hạnh phúc,mắt rưng rung cảm động.
Tay nắm chặt lấy chứng chỉ tốt nghiệp,từ nay tôi đã tự lo cho mình được,tự quyết định lấy con đường sau này và cũng sắp đến lúc tự quyết định chuyện tình của tôi và em.
Tôi từ từ bước xuông bục,hướng về phía người mẹ hiền từ của mình,mỉm cười.Bất chợt,một vòng tay quen thuộc ôm chầm lấy cổ tôi.Đó là em,cô mèo ngốc này nãy giờ trốn ở đâu thế,chắc định cho tôi ngạc nhiên đây mà.Hôn một cái rõ to lên mặt tôi,em cười tinh nghịch trước ánh mắt ngạc nhiên của mẹ.
“Giỏi quá.Chúc mừng anh nha.Từ giờ kiếm tiền nuôi em được rồi.Hì hì…^^ ”
Tôi gỡ tay em ra,quay sang nói:
“Này,buông ra đã.Chào mẹ anh chưa?”
“Mẹ anh?” Em ngạc nhiên.
“Ừ,mẹ anh mới sang hôm qua.”
Em cúi đầu xuống,mặt đỏ bừng,giọng lí nhí:
“Dạ…cháu…chào bác.”
Mẹ tôi mỉm cười gật đầu.
“Chào cháu.”
“Mẹ,đây là Tiffany bạn con.”
“Con ra đây mẹ nói chuyện chút.”
Tôi bước theo mẹ,quay đầu lại vẫn thấy em đứng đó ngượng ngùng,liếc nhìn tôi.Cô mèo con ương bướng này mà cũng biết sợ sao,tôi phì cười lắc đầu.
…………..
“Giờ học xong rồi.Con định thế nào?” Mẹ ôn tồn cất tiếng.
“Dạ,con có quen ông anh di dân sang đây,cô của ổng mở công ty bên đây.Con định xin làm trong đó lấy chút kinh nghiệm,rồi học thêm cái bằng.”
“Bao lâu hả con?”
“Một năm thôi mẹ.”
Mẹ đưa tay lên xoa đầu tôi,rồi mắt hướng về phía em.Không cần nhìn tôi cũng biết là lúc này em lại rụt rè,khép nép…
“Con bé đó là bạn gái con phải không?”
“Dạ.”
“Con có định tiến xa không?”
“Con chưa nghĩ đến chuyện đó mẹ.”
Mẹ tôi lại từ tốn,nhìn tôi với đôi mắt hiền hậu.Bên cạnh mẹ tôi thấy mình vẫn còn là đứa trẻ thơ,cần được chăm sóc….
“Con lớn rồi.Thấy bên này tốt thì cứ ở lại….”
“Con có nói không về đâu mẹ.”
“Được rồi.Mẹ già rồi,vợ mới là người đi hết quãng đường sau này với con.Hiểu không?”
“Mẹ……”
“Thôi được rồi.Mình đi ăn mừng nào.Nói bạn con đi luôn.Chuyện kia nói sau,để con bé đứng chờ tội nghiệp.”
………………….
“Con đi ăn với mẹ con bác luôn nhé.” Mẹ nắm lấy tay em.
“Dạ vâng…” giọng em vẫn lí nhí.
…………………
“Mẹ anh nói tiếng Anh rành thế.” Em kéo nhẹ tay tôi hỏi.
“Ừ.Sao thế.Mọi ngày dữ dằn lắm mà?Sao hồi nãy xếp re thế?” Tôi nháy mắt chọc em.
“Anh này….” Em nhéo tôi một cái thật mạnh.
“Này,tôi méc mẹ nhé.Mẹ tôi dữ lắm,dám ăn hiếp con trai cưng của bà là chết.”
“Anh…chờ đó…..”
Em đỏ mặt,co người lại nhưng không quên lườm tôi một cái.
“Y…ê…u…a…n…h..”
Ý của em là muốn nói tôi “đáng ghét”.Nhưng mà em đâu biết tôi đã gạt em,trước giờ vẫn nghĩ hai chữ đó là thật =))
Mẹ quay sang nhìn hai đứa.Tôi chỉ còn biết gãi đầu,không biết giải thích thế nào.Đúng là tự mình hại mình.
Đó là lần đầu tiên hai người phụ nữ quan trọng nhất đời tôi gặp gỡ,không biết liệu đây có phải là lần cuối cùng ???
………………………………………
Sau đó,tôi vẫn tiếp tục ở lại bên em,tiếp tục những chuỗi ngày hạnh phúc đầy vui vẻ.Nhưng thời gian trôi đi,ngày tôi đối mặt với quyết định của mình càng ngày càng gần.Những lúc nghĩ đến,tôi lại cảm thấy mệt mỏi.Trước giờ tôi không hề đắn đo khi làm chuyện gì.Nhưng lúc này đây,hơn bao giờ hết tôi đang bối rối. Đến lúc nào đó tôi cũng sẽ phải quyết định chuyện đi hay ở.Thực lòng mình tôi không muốn xa em,nhưng cũng không nở bỏ lại quê hương.Tôi thấy không sẵn sàng bỏ lại tình bạn,tình anh em,tình thân để đổi lấy tình yêu của em.Nhưng mà càng bên em lại càng không nỡ,nếu bỏ đi thì em sẽ thế nào.Dù cho tôi có trở về,nhưng khi biết em không vui,không hạnh phúc,tôi sẽ làm được gì cho em?
Cuộc đời ai cũng có nhiều ngã rẽ,và đứng trước bước ngoặt lần này,con đường nào mới là con đường đúng đắn,hạnh phúc của tôi………
Chapter 22:Chocolate and Valentine.
Hôm nay là Valentine,ngày của lứa đôi lứa bên nhau…
Thực lòng mà nói,sống hơn hai mươi mấy năm trời,tôi chưa từng được đón một ngày lễ tình nhân trọn vẹn ý nghĩa.
Chín năm trước,Tiểu Lợi đã rời xa tôi trước khi ngày này diễn ra,thế là nó trở thành một ngày buồn.Tôi lang thang vô định và đêm đó là đêm đầu tiên tôi biết mùi vị đàn bà,ở cái tuổi còn rất nhỏ,với một cô gái xa lạ mà tôi không biết tên họ,cũng không biết là ai.
Với BQ,khi đó tình cảm tôi đối với em chưa sâu đậm,nó chỉ mới là một cơn gió nhẹ thoảng qua trong tâm hồn tôi mà thôi,không có gì đặc biệt.
Còn những năm khác,ngày này đối với tôi không hề có ý nghĩa.Nó nhạt nhẽo đến vô vị,nhạt như chính cuộc đời của tôi khi đó vậy.Bây giờ khi ngẫm lại,tôi mới nhận ra,những người con gái khác đối với tôi mà nói thật không có cảm giác.Tôi có cảm tình với họ?Không.Chút rạo rực,nôn nóng khi ấy hóa ra chỉ là cảm giác mà bất cứ ai tham gia trò chơi ái tình đều phải có.Có lẽ vì hận đời bất công với mình,vô tình tôi lại đem sự bất công đó truyền sang cho họ.Người ta nói,tình dục mà không có tình yêu thì chỉ là cầm thú.Vậy tôi là cầm thú sao?Có lẽ vậy.
Đến khi tỉnh ngộ,xa lìa những ngày tháng tràn ngập bia rượu,tràn ngập ánh đèn và nhục dục đó,ngày Valentine với tôi thực sự càng nhạt hơn nữa.Tôi không nhớ những năm tiếp theo mình đã làm gì vào ngày ấy.Rảo bước vu vơ trên phố,gặp lũ bạn uống cà phê trò chuyện,hay ngồi trong phòng hút thuốc một mình?Không nhớ,thực sự là không nhớ…..
Nhưng năm nay thì khác,tôi có em-tình yêu bé bỏng của tôi.Nên mua gì tặng cho em đây?Người ta thường tặng nhau chocolate vào dịp lễ tình nhân,tại sao thì tôi không rõ,chỉ biết là nó như vậytừ muôn đời.Bởi thế những năm trước đây,tôi cứ vào đại một cửa hàng bánh kẹo,thậm chí một cửa tiệm tạp hóa nào đó,chọn đại một hộp chocolate bất kì.Nhờ người ta gói lại rồi đem đi tặng,cứ xem như là nghĩa vụ cần thiết.
Chocolate của ngày lễ tình yêu thì cũng chỉ là chocolate thôi,dù nằm trong hộp đẹp đến mấy,giấy bọc óng ánh đến mấy nhưng không có chút tình cảm thì cũng chỉ là một thứ bánh kẹo ăn vào cứng cứng,ngọt ngọt,pha lẫn vị đăng đắng của sự phũ phàng mà ít ai nhận ra.Giống như bố của mèo con đã nói,dù vật chất có đắt đến đâu,có khó kiếm đến mấy,nhưng không có tâm hồn thì nó cũng chỉ đáng vứt đi.Cho nên tôi căm thù chocolate,cũng như căm thù những ngày tháng trước đây của mình,tôi không muốn tặng nó cho em một tí nào.
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên mua gì,trong lúc mãi vẩn vơ,tôi đi ngang cửa hàng trang sức nọ,một chiếc nhẫn lấp lánh được trưng bày trang trọng trong lồng kính...Tôi chợt nhớ đến lúc trước khi cùng em tay trong tay dạo qua đây,em buột miệng xuýt xoa khen chiếc nhẫn đó.
“Anh mua cho em nhé?”
“Thôi đắt lắm.” em lắc đầu.
“Không sao…” tôi bước vào cửa.
“Vậy em không thích nữa.Xấu quá.” Em níu tay tôi lại rồi bĩu môi kéo tôi đi tiếp.
Em là vậy,giống như Tiểu Lợi và BQ,chưa từng đòi hỏi ở tôi điều gì,không như những cô gái khác,”cái này đẹp,cái kia xinh,phải chi có ai đó mua tặng mình”.Ha ha,điệp khúc quen thuộc…
Lần này tôi lại bước vào cửa,nhưng không có em ngăn lại.Chắc giờ em vẫn còn đang ngồi nhà hò hét chơi game với hai thằng lập dị kia,chờ tôi đi học về.Chỉ cần đó là thứ dành cho người mình yêu,thì dù đắt đến đâu cũng không còn quan trọng nữa…
Cầm chiếc hộp nhỏ nhắn,trắng tinh trên tay bỏ vào túi,tôi mỉm cười quay bước về nhà…
Mở cửa bước vào nhà,sao vắng vẻ thế này,hai thằng lập dị kia không có ở nhà.Ừ,hôm nay bọn nó sang thằng Bách chơi rồi,hôm qua bọn nó bảo tôi đêm nay không về….Còn em đâu….
Có tiếng lạch cạch trong nhà bếp.
“Á….”
Rồi tiếng la của em,tôi quăng vội cái cặp đeo trên vai rồi phóng như bay vào….
Em đang mím môi vịn chặt bàn tay đỏ lừ,em vừa bị bỏng,khắp nới bầy hầy như bãi chiến trường.
“Em làm gì vậy?Để xem nào.” Tôi chạy đến chỗ em.
“Anh về rồi hả?Sao hôm nay về sớm vậy?” Em cười,vẫn là nụ cười hiền dịu của mọi ngày.
“Hôm nay chán quá nên ra sớm.Để anh coi…”
Tôi cầm tay em lên xem xét,cũng may không nặng.đưa tay em vào vói nước lạnh rửa vết bỏng rồi chạy vào mở tủ lấy kem thoa lên cho em.
“Em đang làm gì vậy?Sao khắp nơi bừa bộn hết.”
“Á,đi ra đi,kệ em…”
Hình như nhớ đến điều gì đó,em lấy tay đẩy tôi ra ngoài.
“Sao đuổi anh ra?”
“Đi ra đi mà,em đang bận chút.Đi mà….” Em nài nỉ.
“Rồi rồi,nữ hoàng,nhưng đừng có bị bỏng nữa đấy…..” tôi lằng nhằng.
“Rồi mà…..”
Trong lúc bước ra,tôi lén liếc nhìn cái nồi đặt trên bếp,trong đó là thứ chất lỏng màu đen sóng sánh đang sôi âm ỉ,hình như là cái thứ mà tôi ghét.Chocolate…..
………………..
“Alan,xem này,xong rồi….”
Hai tay cầm cái đĩa,em nhí nhảnh chạy ra ngoài phòng khách.Vẻ mặt vui mừng hớn hở,không khác gì một đứa trẻ vừa đạt được điểm mười vội chạy về khoe bố mẹ.Khuôn mặt trắng hồng lấm tấm mồ hôi không làm giảm đi sự xinh xắn của em….
“Đâu,xong gì?” tôi vờ như không biết.
Em ngồi xuống cạnh tôi,chìa cái khuôn ra,cười tít cả mắt.
“Xem đi.Hì hì…”
Một miếng chocolate màu nâu sậm vẫn còn hơi ấm,nằm gọn trong cái khung trái tim nho nhỏ,lòng tôi thấy ấm áp hơn bao giờ hết….
“Để vào tủ lạnh là được.Nhưng mà…..” em bối rối đặt nó xuống bàn rồi chăm chú nhìn..
“Nhưng sao.” Tôi vén mái tóc của em sang một bên,lau mồ hôi.
“Không biết có ngon không nữa….” mặt em ửng hồng lộ vẻ bẻn lẽn.
“Ngốc.” tôi cốc đầu em một cái rồi cười.
“Sao đánh em?” Em chu cái mỏ lên,xoa đầu chớp chớp đôi mắt.
“Dù là thuốc độc anh cũng ăn.” Tôi kéo em lại gần,hôn nhẹ lên đôi má phúng phính.
“Xì,xạo quá…”
Tuy nói vậy nhưng gương mặt em lộ rõ vẻ rạng rỡ,đáng yêu biết bao.
“Định làm bất ngờ cho anh.Ai ngờ có người lười học,bỏ về sớm.Uổng công thật.”
Em giãy nãy phù môi lên.
“Thôi,đừng chu mỏ lên nữa.Cắn cho phát bây giờ.”
“Dám không?”
“Thách à?” Tôi ôm choàng lấy em,đè xuống ghế sa lông,đưa mặt sát lại gần.
“Hi hi,thôi không dám nữa….^^ ” em lấy tay che miệng lại,cười khúc khích.
Tôi gỡ tay em ra,hôn nhẹ lên đôi môi của em,thì thầm:
“Cám ơn em nhiều lắm.”
“Được rồi,thả em ra.Người em dơ lắm.” em đỏ mặt lí nhí.
“Không sao.Anh không thấy dơ chút nào cả.”
Tôi đặt lên môi em một nụ hôn nồng nàn.Em uyển chuyển đáp lại.Thật lòng tôi không nói dối,dù miếng chocolate kia không ngon,có là thuốc độc hay gì đi nữa,tôi cũng cảm thấy ngọt ngào.
Em vốn được nuông chiều từ bé,ngày mới quen tôi,đến nấu cơm em làm cũng không xong.Có người nói từ khi có nồi cơm điện,ai cũng nấu cơm được.Nhớ đến đó rồi nhìn lần đầu tiên cơm do em nấu ra,tôi và hai thằng bạn cười lăn cười bò trong lúc em mặt đỏ lừ,ngượng chin cả người.
Giờ em khá hơn nhiều rồi,nhưng vẫn còn tệ lắm.Mặc dù vậy,tôi chưa hề chê em,tôi biết em vì tôi mà làm cái công việc mà ngày xưa em hay nói là đáng ghét nhất trên đời : nấu nướng.Tôi nói với em,dù em chỉ nấu cơm trắng thôi,cho tôi ăn với nước tương tôi cũng thấy ngon.Mỗi lần như thế em đều bảo tôi chỉ được cái dẻo mồm rồi cười hì hì.
“Bị bỏng có đau không?” tôi rời môi em,đưa tay xoa nhẹ vết thương.
“Không sao.Nhẹ thôi mà….”
“Thương lắm.từ giờ đừng bày trò nữa.Anh nói rồi,em nấu gì anh ăn cũng được.”
“Anh….có chê em vụng về không?”
“Ngốc,đã nói rồi.Mèo con của anh là nhất.”
“Đồ dẻo mồm…..hì hì.” ^^
Em cười thật tươi rồi vòng tay qua cổ,kéo tôi vào lòng,tay vuốt nhẹ mái tóc.Mặt tôi áp vào ngực em,phập phồng theo từng nhịp thở.Tôi ngửi được hương thơm của em tỏa ra từ người,hòa cùng mùi mồ hôi đặc trưng của con gái.Chắc mấy ông nghiên cứu viết không sai chút nào,mùi mồ hôi của phái nữ sẽ hấp dẫn phái nam và ngược lại.Nó là mùi hương tự nhiên của da thịt,không một loại nước hoa nào sánh bằng,nó quyến rũ lạ kỳ.
Tôi vùi mặt vào ngực em,đưa tay lần cởi nút áo.
“Anh…thôi mà…..”
Tôi vẫn không dừng lại,tiếp tục hôn lên vành tai của em rồi cắn nhẹ.Sau đó từ từ tiến xuống cổ,hít hà lấy cái hương thơm quyến rũ đang tỏa ra từ thân thể em.Một tay tôi tiếp tục cởi áo,một tay lòn vào quần em xoa nhẹ.Em thở gấp gáp,rên rỉ to hơn….
Cởi hết nút,tôi luồn tay qua áo lót,ôm trọng bộ ngực căng tròn nhựa sống…Em nắm chặt cổ tay tôi lại,thở dốc:
“Đừng….anh….đừng mà…..”
“Sao vậy?” tôi ngạc nhiên hỏi,tay vẫn để trên ngực em,quên vò….
“Em…dơ lắm…..”
“Không sao mà.Anh không thấy dơ gì hết.”
“Không phải…..Hôm nay em…đến ngày…..”
Nói đến đó mặt em đỏ rực như rang chiều,quay đầu đi hướng khác tránh ánh mắt của tôi đang chăm chú nhìn mình.
Tôi bật cười ngồi dậy buông em ra,đưa tay vào túi lấy gói thuốc,châm lửa.
“Ha ha…” nhìn vẻ mặt thẹn thùng của em đang bối rối cài lại áo,tôi phì cười,suýt sặc cả thuốc.
“Còn cười nữa……đã nói trước là không được mà….anh còn cố….”
“Hóa ra là vậy.Nếu không đến ngày thì….em cũng cho phải không?”
“Thôi đi,mơ à.” Em nói lớn che đi sự xấu hổ.
“Chứ sao nữa.Mà…đến ngày cũng có sao đâu?” tôi làm bộ nháy mắt,châm chọc em.
“Dâm thấy sợ luôn.Không thèm nói với anh nữa….”
Em phồng to đôi má,bưng đĩa chocolate đi vào bếp.
Đúng là ngốc thật,mà cũng đáng yêu làm sao….
Em từng hỏi tôi,tại sao tôi có nhiều kinh nghiệm làm tình như thế,trước em có bao nhiêu người rồi?Không dối trá,tôi cười nói nhiều lắm,nhiều đến nỗi anh không nhớ hết được.
Em lại hỏi,vậy tôi có tin tôi là người đầu tiên em yêu không?
Tôi gật đầu.
“Tại sao?”
Em dữ như vậy,lại lạnh lùng khó gần.Ai mà dám,đến anh còn ăn tát nữa là.
Em cười to rồi nói vậy mới tránh được mấy tên dê chúa.
“Vậy tại sao hôm sau lại gọi điện cho anh?”
“Tại chưa thấy ai mặt dầy như anh vậy.Với lại sao sao đó.Tối về sờ lên môi thấy nhớ nhớ….”
Em đan mấy ngón tay búp măng vào nhau,thẹn thùng.
Nghĩ lại,tôi cũng không hiểu tại sao hôm đó mình đến quán bar lần nữa,trước đó trong lòng cứ bứt rứt không yên mãi đến khi gặp lại em mới dừng.Tuy em đẹp nhưng không đến nỗi phải khiến tôi nhung nhớ nhiều như vậy.Có lẽ vì chưa từng gặp cô gái nào có cá tính mạnh mẽ như em,nên tôi bị cuốn hút.Một cách thẳng thắn thì tôi đã thích em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.Thì cũng như em nói đó thôi,em cũng đã từng gặp người nào lỳ lợm,trơ trẽn như tôi đâu…
Đó là duyên phận của tôi và em.Tôi tin là như thế…
Chapter 23: Two moons.
“Há miệng ra nào.” Em bẻ một góc chocolate rồi đưa lại gần phía tôi.
“Ừm…”
“Sao hả anh?” Em ngồi thẳng dậy,mắt chăm chú nhìn tôi mong chờ.
Tôi vừa nhai vừa mỉm cười,không nói gì.
“Sao hả?Nói đi mà….” Em nắm lấy tay áo tôi,lay mạnh.
“Rồi rồi….Thế muốn nghe nói thật hay nói dối?”
“Thật thì sao mà dối thì sao?”
“Nếu nói dối thì là ngon.Còn nói thật thì….”
Em tiu ngỉu xịu mặt xuống,trề môi ra.
“Nói thật thì rất ngon.Được chưa nữ hoàng.”
Dứt lời tôi véo mũi em rồi cười lớn.
“Xì.Được mỗi cái miệng.”
“Không dẻo miệng sao có người yêu?”
“Thôi xạo.Nói thật em nghe đi…”
“Nói rồi đó,thật hay giả gì cũng ngon hết.Em ngốc.”
“Hì hì….chụt…”
Đôi mắt to tròn của em trở thành hai đường cong đáng yêu,em chồm lên hôn tôi một cái.Tôi cười,đúng là cô mèo ngốc.Đã biết trước câu trả lời còn hỏi.Sự thật thì ngon hay không tôi không rõ.Trước giờ tôi không thích ăn đồ ngọt,ngày xưa có một cô bé nói tôi : tính anh nóng quá,ăn kẹo nhiều vào cho đầm tính lại.Thế là lúc nào gặp nhau,cô nhóc ấy cũng dúi vào tay tôi một nắm nào là kẹo,chocolate đủ loại.Đến tôi tốt nghiệp,cô bé vẫn thường bắt tôi lên trường gặp nhau rồi đòi tôi đèo đi ăn uống đủ thứ.Mà thật ra tôi đâu có ăn,toàn đưa cho thằng Ki thôi,nó coi như báu vật,ừ,không được sự ngọt ngào của con tim thì nó đành bằng lòng với vị ngọt trong miệng vậy. =))
Bây giờ thì tôi lại trái ngược với nó.Tôi cảm nhận được sự ngọt ngào tận trong đáy lòng.Tuy chưa bao giờ mê tín,tin vào thánh thần hay ma quỷ,nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ông trời,vì đã cho tôi gặp được em…
Hôm nay quang đãng không mây,những vì sao lấp lánh nơi xa xăm đang vây lấy vầng trăng trông như khuôn mặt bầu bĩnh của em mỗi khi nũng nịu.Nếu em là trăng thì tôi không ước,mà tôi muốn mình là bầu trời,để mãi mãi được bên em,mãi mãi được bao bọc chở che cho em,không bao giờ tách rời.
“Tiff…”
“Hử?”
“Nhìn lên trời xem,em thấy gì?”
“Trời về đêm?”
“Không.”
“Hôm nay không có mây?”
“Cũng không.”
“Những ngôi sao sáng?”
“Không phải.”
“Vậy trăng tròn à?”
“Ừ,em thấy mấy mặt trăng?”
Tôi cười tươi hỏi em….
“Một chứ mấy.Anh hỏi lạ.”
“Sai rồi,nhìn kĩ chưa?”
Em nheo nheo đôi mắt,nhìn lên trời,rồi lại quay sang nhìn tôi…
“Có một thôi mà…..”
Tôi chụm bàn tay lại,đưa lên mắt em.
“Này,ống nhòm đây.Nhìn lại cho kĩ.”
“Vẫn chỉ thấy một….”
“Giờ thì sao?Có phải có hai mặt trăng không?Ha ha…”
Lấy chiếc nhẫn trong túi ,tôi đưa nó ra trước mắt em,vầng trăng soi sáng làm nó dường như trở nên lóng lánh hơn.
“A…Cái gì vậy?”
Tôi rụt tay lại…
“Đoán sai rồi.Không được xem.”
“Cho em xem lại đi mà.Đưa đây….”
Em chu mỏ lên,ôm lấy tôi lay mạnh,em đang làm nũng.
“Được rồi,đưa tay đây.”
Em chìa bàn tay búp măng nhỏn nhắn của mình ra.Tôi nâng lấy,nhẹ nhàng đeo vào ngón giữa .
Đưa tay lên trước mặt,mắt em lấp lánh rạng ngời,hai đồng tử trong veo như hai viên thủy tinh say sưa ngắm nhìn…..
“Đẹp quá,nhưng…”
“Nhưng sao?”
“Đắt lắm…..” hai hàng mi cong vút của em cụp xuống,che đi đôi mắt vừa mới khi nãy còn long lanh mừng rỡ.
“Lại ngốc nữa rồi.”
Tôi cốc nhẹ đầu em.
“Vì em,anh không tiếc gì hết.”
“Cám ơn anh….”
Em rưng rưng cảm động.
“Trời,lại mít ướt nữa rồi…”
Tôi nhẹ nhàng vòng tay qua ôm lấy vòng eo thon thả mềm mại,em dụi đầu vào lòng tôi,mỉm cười hạnh phúc.
Trăng hôm nay không tròn,chỉ là trăng bán nguyệt.Nhưng chiếc nhẫn tượng trưng cho tình yêu chúng tôi, đang lấp lánh trên tay em thì lại đầy đặn,vì nó là trăng mãn nguyệt.
“Này,biết tại sao anh lại đeo vào ngón giữa không?”
“Không.Tại sao vậy?” em lắc đầu.
“Chán thật.Khờ thế không biết.Người Hoa nói,bốn ngón tay theo thứ tự từ ngón cái sang,mang bốn ý nghĩa: truy,cầu,đính,kết.Vậy mà cũng không biết nữa.Mất gốc thật rồi.” tôi dí tay lên trán em,đẩy nhẹ...
“Sao nói em khờ?Em lớn lên ở đây,làm sao biết.” em giãy nãy.
“Thế không ai nói em nghe à?”
“Từ đó tới giờ…em….có quen bạn trai đâu mà biết.” em đỏ mặt lí nhí.
Tôi hôn lên trán em,rồi hai bên má,lên môi…..Yêu quá cơ.
“Ừ,quên mất.Bà chằn này ai mà dám đụng vào.”
“Không được nói em như vậy.”
“Chứ còn gì nữa.Trúng tim đen rồi.Ha ha…”
Em cắn vào tay tôi một cái đau điếng.
“Thôi thôi,đau,bỏ ra….”
Em buông ra,chùi miệng rồi hất mặt lên dễ ghét.
“Cho chừa….”
“Người đâu dữ dằn quá.Nói tóm lại anh đã đeo vào ngón giữa của em rồi,ngón còn lại thì phải xem biểu hiện của em.Biết chưa?Hung dữ như hồi nãy là xù.” Tôi cằn nhằn.
“Thôi mà,xin lỗi mà.…..”
Em đổi ngay thái độ,trở nên hiền dịu hơn bao giờ hết,dụi đầu vào người tôi,ngoan ngoãn.Lại bắt đầu chiêu làm nũng quen thuộc rồi đây.Chán thế không biết,mà quả thực,tôi không thể nào từ chối trước cái hành động quá sức dễ thương này của em được.
“Đừng xù nghen….nha……” em vẫn nủng nịu.
Ôm em thật chặt,tôi nói:
“Đúng là khờ…..”
“Hì hì…..”
…………………………
“Không biết hôm nay có sao băng không hả anh?”
“Làm sao mà có hoài được.Đâu phải lần nào mình cũng hên như vậy.”
“Sao băng lần đó đẹp quá nhỉ.”
“Anh có thấy đâu mà biết đẹp…”
Tôi cười.
“Chứ anh không nhìn à?”
“Không,lúc đó toàn lo nhìn em,có ngắm sao băng được chút nào đâu.”
“Xạo…”
“Lúc đó anh thấy em còn đẹp hơn sao băng nhiều.” tôi nháy mắt với em.
“Anh này…..Mà em hỏi một chuyện được không?” em thủ thỉ.
“Lại ngốc nữa rồi.Có bao giờ em hỏi mà anh không nói đâu.”
“Bộ với cô gái nào….Anh cũng mới gặp vài lần rồi…..đè người ta ra làm chuyện đó hả?”
Lời nói của em tuy ngập ngừng nhưng ánh mắt lại như đang dò xét rất kĩ lưỡng.
Tôi cười lớn.
“Làm gì có chuyện đó.Khờ thật.Chỉ với em mà thôi.”
“Thật không….Nhưng mà tại sao chứ?” em thắc mắc.
“Không biết nữa.Mỗi lần ở bên em,anh có cảm giác lạ lắm.”
“Lạ là lạ thế nào?”
“Thì là như vậy chứ sao.Anh biết cưa gái từ năm 15 tuổi,em là người anh thương nhất thôi.”
Đúng rồi,có lẽ bây giờ,tôi yêu em còn nhiều hơn yêu Lợi Lợi ngày xưa nữa.Tuy biết là tình cảm không thể đo đếm được,nhưng tôi cảm nhận được như vậy,bởi vì tôi đã yêu em quá nhiều….
“Alan,nếu thật sự không về.Anh có buồn không?”
“Buồn thì cũng có.Nhưng sao em hỏi vậy?”
“Em không muốn thấy anh buồn….” giọng em lắng xuống.
“Muốn về lắm đó,mà kẹt mỗi lại càng không muốn xa cô mèo con này.Thiếu em thì ai làm nũng với anh?Còn ai ngủ với anh mỗi tối nữa.”
“Anh không nghiêm túc chút nào.Từ giờ cấm cửa luôn….” Em nhéo mũi tôi thật mạnh.
“Đùa thôi,ngốc thật.”
“Cứ bảo người ta ngốc hoài.Giận….” Em lè lưỡi.
“Ngốc anh mới thương.”
“Vậy em sẽ ngốc hoài luôn…Hì hì…..” ^^
Em dang rộng hai cánh tay nhỏ bé ra,ôm lấy tôi thật chặt.
“Cô mèo ngốc….”
Tôi mỉm cười hạnh phúc…
Hai trái tim chúng tôi đã cùng đập chung một nhịp từ lâu rồi,hai tâm hồn cũng trở thành một,gắn kết bền bỉ với nhau.
Có lẽ nếu thực sự phải xa em,xa một nửa của đời mình thì phần còn lại của tôi coi như cũng sẽ chết.Anh sẽ không xa em đâu mèo con,không bao giờ…Ngước đầu nhìn lên bầu trời…
Sao hôm nay thật sáng,ở trong vũ trụ xa xăm kia,anh và bố vẫn luôn dõi theo mỗi bước chân của tôi.Chắc là họ cũng sẽ ấm lòng khi nhìn thấy tôi hạnh phúc…
Cuộc đời không cho ai tất cả,nhưng cũng không lấy đi tất cả.
Trước đây tôi đã từng nguyền rủa câu nói này,nhưng bây giờ tôi thấy nó thật có ý nghĩa.Đời sẽ lấy đi những thứ không thuộc về bạn,và đem đến những thứ khác để bạn chọn lựa.Chỉ cần mở tấm lòng ra đón nhận thì cuộc sống sễ dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngày Valentine ấm cúng,ngập tràn yêu thương của tôi đã trôi qua như thế…
**********************************************************************
It was You that appeared in the rainy season.
In my life,You brought what one pleases with a gentle expression.
It was You that expelled the happiness in the rainy season.
Your alone,warm,smiling face traded me to keep.
In the space of thounsand stars,
I can only actually see You.
Either this is lucky or inconceivable,
Or it is because of You?
This side has too many sceneries,
I only stopped in there.
Saying I can smile this silly and happy.
Isn’t it because of You ???
*********************************************************************
It seems I purchased a one way ticket then I can’t step back now.But if this trip ends with You-my lovely kitty,I’m willing to continue it.
I’ll not leave but stay with You as long as I can.
As long as You need Me.